Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Khí tức của Nguyễn Hữu Tiên bỗng có biến hóa, giống như một tòa núi cao vạn trượng sừng sững bất động.

Hai mắt Tằng Liên Nhi sáng lên, nàng có thể nhìn ra được sự biến hóa của Nguyễn Hữu Tiên. Đã lâu rồi nàng không gặp phải đối thủ nào thú vị như vậy!

Xuất thân từ ma tộc nên bản chất của Tằng Liên Nhi là rất hiếu chiến, chẳng qua ngày thường được ẩn giấu khá sâu thôi. Khó mà gặp được đối thủ mạnh mẽ như vậy, chiến ý trong người nàng lập tức được thiêu đốt mãnh liệt.

Cho dù là sơn thì đã sao!

Hai tay Tằng Liên Nhi khẽ mở ra, vầng trăng khuyết sau lưng còn cao hơn cả nàng và nó đang chuyển động một cách rất linh hoạt quanh người nàng.

“Nguyệt nhi nguyệt nhi trảm!”

Giọng nói đầy quyến rũ và đặc biệt của Tằng Liên Nhi truyền vào trong tai Nguyễn Hữu Tiên.

Nguyệt hoa như nhận!

Khí tức băng lãnh sắc bén bắn thẳng vào giữa mi Nguyễn Hữu Tiên, Nguyễn Hữu Tiên không cần nghĩ ngợi gì cũng ngâm một tiếng: “Nhìn núi mà không phải là núi!”

Cảm giác nguy nga sừng sững lập tức biến đổi thành mờ ảo khó dò, giống như sương mù.

Ánh trăng chém trúng Nguyễn Hữu Tiên.

Di!

Trán Tằng Liên Nhi khẽ nhíu lại, mắt thấy rõ ràng ánh trăng đã chém trúng nhưng Tằng Liên Nhi lại cảm giác nhát chém vừa rồi chém vào không khí!

Thú vị!

Đòn tiếp theo của Nguyễn Hữu Tiên đã tới, tay phải hắn thoáng chụp về phía Tằng Liên Nhi.

Tằng Liên Nhi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, giống như có một ngọn núi đang chụp xuống đầu, trong lòng nàng không khỏi sinh ra cảm giác muốn tránh cũng không thoát. Nhưng loại cảm giác này rất nhanh đã bị Tằng Liên Nhi đánh tan, cho dù là cả ngọn núi thì có làm sao?

Đầu ngón tay khẽ vuốt dây cung bên trong vầng trăng khuyết một cái, thân trước của vầng trăng khuyết đột nhiên sáng rực lên.

Tiện tay cầm lên, một sợi dây cung xuất hiện trong tay nàng, trăng khuyết như cung!

Tay trắng như tuyết kéo dây cung, trên dây cung treo đầy vầng trăng khuyết nhỏ cỡ bàn tay, chúng nó óng ánh nhưng băng lãnh, giống như chuông gió phát ra những tiếng chuông.

“Leng keng…”

Tiếng chuông thanh thúy tựa như mê khúc làm người ta không tự chủ được mà trầm mê trong đó.

Mười mấy vầng trăng khuyết nhỏ tạo ra vài chục đường cong quỷ dị u lãnh bay về phía Nguyễn Hữu Tiên.

Sắc mặt Nguyễn Hữu Tiên đầy ngưng trọng, trong nháy mắt khi Tằng LiênNhi buông dây cung thì vài chục đạo sát cơ đã phong tỏa hắn, trong lòng tràn ngập cảm giác nguy hiểm, giữa không trung bày ra thủ thế, vỗ một chưởng về phía những vầng trăng khuyết nhỏ đang bay lượn lung tung kia.

Nhưng mà những vầng trăng khuyết nhỏ cỡ bàn tay này lại vô cùng cổ quái, quỹ đạo bay của chúng không hề có chút quy luật nào, vô cùng quỷ dị khó dò!

Một chưởng của Nguyễn Hữu Tiên vậy mà lại vỗ vào không trung.

Nhưng Nguyễn Hữu Tiên cũng không dễ dàng bị đánh hạ như vậy, khẽ hừ lạnh một cái, chưởng thế biến đổi, như kì phong hiểm trở, vách núi cheo leo, lần thứ hai đánh về phía Tằng Liên Nhi.

Tằng Liên Nhi coi như không thấy, cánh tay vung lên, ngón tay dí về phía trước.

Phía trước của vầng trăng khuyết bỗng dưng xoay tròn giống như quạt, càng lúc càng xoay nhanh hơn, hóa thành một đoàn quang ảnh bao phủ Tằng Liên Nhi ở trong đó.

Chỉ thấy quang ảnh bay ra nghênh đóng chưởng thế của Nguyễn Hữu Tiên.

Trong lòng Nguyễn Hữu Tiên mừng thầm, cơ hội! Bất chấp tất cả, thần lực toàn thân được thôi động tới cực hạn, thần văn trên ngực hắn giống như dây leo đang sinh trưởng, từng chiếc rễ lan dọc theo cánh tay hắn.

Quang mang sáng ngời dọc theo thần văn rót vào trong hữu chưởng của hắn.

Một đạo chưởng ấn bay ra!

Thế đi của chưởng ấn không nhanh nhưng toàn bộ không gian đều bị một chưởng này dồn nén lại, bất luận giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra được!

Toàn bộ không gian đều trở nên nhộn nhạo, cảm giác áp bách khó diễn tả bằng lời đang bao phủ Tằng Liên Nhi!

Từ lúc chiến đấu tới giờ khí thế của Nguyễn Hữu Tiên không ngừng được đề cao!

Hắn lúc này giống như núi cao vạn trượng, nhân lực không thể nào lay động được!

Ánh sáng trong đôi mắt đẹp của Tằng Liên Nhi càng mạnh, không lùi mà tiến, ánh sáng do quang đoàn bao phủ nàng cũng tăng vọt, hung hãn xông thẳng về phía trước. Tốc độ của nàng nhanh như lưu tinh, vầng trăng khuyết xoay tròn với tốc độ cao biến thành quang ảnh, tựa như một quang tráo hình trứng bao phủ nàng ở bên trong.

Vầng trăng khuyết nhỏ bay lượn khắp trời phát ra những tiếng leng keng tựa như bị Tằng Liên Nhi hấp dẫn.

Nhìn từ xa nhìn lại Tằng Liên Như giống như là sao chổi, phía sau là mấy chục vệt sáng theo đuôi.

Tiếng rít kèm theo nhiếp hồn người nghe, Tằng Liên Nhi không chút màu mè đánh thẳng về phía Nguyễn Hữu Tiên!

Song phương trực diện giao tranh!

Ầm!

Ánh sáng chói lòa từ chỗ hai người va chạm bùng lên, trong nháy mắt thôn phệ hai người!

Khí lưu bị kích động như vô số mũi tên sắc bén bay tứ tung.

------------------------------

Thu phục Quỷ Vụ đồng, trong lòng tả Mạc vô cùng đắc ý.

Vụ nhãn khuê cũng là một kiện bảo bối khó lường, Tả Mạc đã tự mình lĩnh hội qua uy lực của nó, nếu không được A Quỷ trợ giúp thì chỉ bằng vào sức mạnh một người hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của nó.

Nhưng vụ nhãn khuê lại khiến hai người Tả Mạc A Quỷ bị thương nặng, sức mạnh bị tổn thương không ít, cần phải có thời gian hồi phục lại.

Loại việc lấy nhỏ đánh lớn như này mặc dù mạo hiểm nhưng nếu thành công thì tuyệt đối lĩnh đủ.

Vụ nhãn khuê lập tức trở thành một trong các con bài chiến lược mà Tả Mạc có, dù cho thực lực của hắn ở trình độ nhất định nhưng vẫn rất cường đại.

Thu phục được vụ nhãn khuê, vụ điện chẳng khác nào nhà của Tả Mạc.

Thương thay cho tháp nhỏ và Hắc Kim phù binh, vẫn còn đang quá trình tiêu hóa. Nhưng căn cứ vào lời nói của vụ quỷ đồng thì vụ khí mà hai đứa nhỏ hít vào thân thể không hề độc mà còn mang lại rất nhiều lợi ích cho chúng.

Tả Mạc vô cùng yên tâm.

Nhưng đi khắp vụ điện hắn chẳng gặp ai cả, chẳng lẽ vận may của mình lại tốt tới mức này sao? Tả Mạc không khỏi đắc chí.

“Phong vũ lôi vụ tuyết, đằng sau năm điện là bốn cung xuân hạ thu đông.” Mặc dù quỳ vụ đồng không quen thuộc tới mức nắm rõ như lòng bàn tay nhưng rốt cuộc cũng là chủ nhà, biết rõ mấy người Tả Mạc không biết gì về tình hình xung quanh nên giải thích rất cặn kẽ.

“Chúng ta đi đâu bây giờ? Cung kia có cách nào thông qua không?” Tả Mạc xoa xoa tay.

“Đều không dễ qua.” Quỷ Vụ đồng lắc đầu nói: “Bốn cung ứng với bốn mùa, vị cường giả của bộ lạc thái dương đánh bại ta năm đó cũng bị hãm ở đông cung. Ta tưởng hắn có thể thông qua được, không ngờ lại thất bại trong gang tấc, hắn chính là gia hỏa lợi hại nhất ta từng thấy.”

Trong giọng nói của Quỷ Vụ đồng thoáng có chút thổn thức.

Tả Mạc nghe vậy thì lập tức thu lại nụ cười trên mặt. Năm đó bộ lạc thái dương cường đại thế nào, Tả Mạc biết rất rõ, có thể đường đường chính chính đánh bại Quỷ Vụ đồng, vậy thực lực tuyệt đối là loại nghịch thiên. Cường giả như vậy mà cũng ngã xuống ở bốn cung thì mức độ hung hiểm của bốn cung không nghĩ cũng biết.

“Ta còn có đồng bọn, có thể tìm được bọn họ không?” Tả Mạc nghĩ tới những thiết vệ của mình, không khỏi có chút lo lắng.

Quỷ Vụ đồng nói: “Tìm bọn họ không khó, ta trấn thủ vụ điện nên có thể thôi động được mấy phần công dụng của khôi trang, nhưng ta nghĩ chưa chắc đã thành công, Năm điện thông với nhau, nếu trước khi bọn họ vượt qua năm điện tiến vào bốn cung thì đại nhân có thể trông thấy bọn họ.

Trong lòng Tả Mạc lo lắng vội vàng miêu tả dung mạo của từng người.

Quỷ Vụ đồng quả nhiên cũng có chút bản lĩnh, chỉ thấy tay hắn vung lên liền xuất hiện một vụ kính, cảnh tượng hiện ra trước mặt mọi người.

Tả Mạc nhìn thấy mọi người mặc dù đang chiến đấu nhưng không có nguy hiểm nên mới yên lòng.

Nhìn một hồi Tả Mạc đột nhiên hỏi: “Vì sao những điện khác không thấy có điện chủ?”

Quỷ Vụ đồng khẽ than một tiếng: “Bốn điện chủ khác trước đây lúc còn sống mỗi vị đều là cường giả lợi hại nhưng ai có thể sống tới vạn năm chứ? Nếu ta không phải là thuần âm hồn, lại có vụ nhãn khuê tự thành một giới, chỉ sợ cũng đã tan thành mây khói rồi.”

Tả Mạc nghĩ lại thấy cũng đúng, có thể tồn tại từ thời viễn cổ tới giờ về cơ bản đều là không bình thường. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề cực kì trọng yếu: “Nghe nói bên trọng nay có một kiện phôi thần binh, ngươi biết nó ở đâu không?”

Quỷ Vụ đồng sửng sốt, ngay sau đó bừng tình hiểu ra: “Nguyên lai chủ nhân vì thế mà tới!”

Tả Mạc tràn ngập mong đợi: “Ngươi biết nó ở đâu sao?”

Quỷ Vụ đồng gật đầu: “Đúng là có vật đó. Năm đó chủ nhân đã sưu tập các loại kì trân, vốn định luyện chế một kiện thần binh. Đây là thứ mà chủ nhân muốn lưu lại cho hậu nhân dung, không ngờ tới còn chưa kịp luyện chế thì chủ nhân đã biến mất, mà đồ đằng khôi tràng cũng bị đóng lại.”

“Nó ở đâu?” Tả Mạc nghe thấy thế thì hai mắt sáng rực lên, nhân vật nghịch thiên lợi hại như thế mà chuẩn bị đồ cho hậu nhân vậy khẳng định phải là thứ tốt!

Quỷ Vụ đồng trầm ngâm: “Chắc là ở nơi ở của chủ nhân, cần phải xông qua bốn cung.”

Tả Mạc nghe vậy thì không thấy kì quái, hắn hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Ở ngoài cửa bốn cung đợi bọn họ là được.” Quỷ Vụ đồng nói.

Dưới sự chỉ dẫn của Quỷ Vụ đồng, nhóm người Tả Mạc rất nhanh đã rời khỏi vụ điện. Vốn cấm chế trên người Quỷ Vụ đồng đã mai một, giờ Tả Mạc lại còn dùng định phách thần quang làm cấm chế, ngược lại hắn được lợi không ít, quỷ vụ càng thêm biến hóa. Hắn đối với đồ đằng khôi tràng cũng có chút quen thuộc, rất nhanh, mọi người đã tới trước cửa bốn cung xuân hạ thu đông.

Chỉ thấy bốn cánh cửa đồng thau thật lớn cáo ngất trời, trên cửa điêu khắc đồ án đại biểu cho bốn mùa.

-------------------------------

“Có lời đồn rằng mỗi điện trong năm điện đều có thần diệu của mình!” Niếp thần cảm khái nói: “Dù cho đã trải qua vạn năm nhưng vẫn có được dư quang của năm đó, thật khiến người ta dâng trào cảm xúc.”

Trong mắt Chân Lăng Mộng cảm xúc cũng dâng trào, nhưng rất nhanh nàng đã bình thường trở lại: “Điển tịch ghi lại, năm điện của khôi trang mỗi điện đều có một vị điện chủ đóng giữ. Suốt đường đi chúng ta không gặp phải vị điện chủ nào, chắc là đã chết rồi.”

“Ý của sư muội là?” Niếp Thần đăm chiêu hỏi.

“Điện chủ vũ điện mặc dù chết nhưng điện này không sụp đổ, hẳn là trong đó có bảo vật phát huy diệu dụng.” Chân Lăng Mộng nói.

“Vậy thì dông dài gì nữa, nhanh đi tìm thôi!” Đàm Húc không chút kiên nhẫn nói: “Tưởng mấy tên yêu tộc kia có chút bản lĩnh ai dè chẳng ra gì. Đến tận bây giờ mà chưa đánh được một trận ra trò, đồ đằng khôi tràng này ta thấy chỉ có hư danh mà thôi.”

Ba người vừa gặp một toán ba gã cao thủ yêu tộc nhưng chênh lệch thực lực quá lớn, rất nhanh bọn họ đã dành thắng lợi.

Niếp Thần không có hiếu chiến như Đàm Húc, lắc đầu nói: “Lấy được vật mới là chính đạo, về phần chém giết, ngoại trừ Thiên Hoàn và Mạc Vân Hải, những thứ khác không có quá nhiều ý nghĩa.”

Hai mắt Đàm Húc bỗng nhiên sáng ngời: “Không biết Vi Thắng của Mạc Vân Hải có tới không, đại sư huynh luôn tán thưởng người này rất nhiều, hừ, nếu gặp phải nhất định phải giết hắn mới được.”

“Gặp rồi hãy nói.” Niếp Thần đối với những lời này của Đàm Húc không chút phản đối. Nếu như phải chọn ra một người mà Côn Luân không thích nhất thì đó chắc chắn là Vi Thắng. Côn Luân là thánh địa của kiếm tu, mỗi một vị đệ tử Côn Luân đều rất tự hào vì điều này, bây giờ Vi Thắng lại nổi lên và có dấu hiệu siêu thoát nơi này làm đệ tử Côn Luân không vui chút nào.

“Ở kia!” Chân Lăng Mộng bỗng chỉ về một hướng.

Hai người kia vội vàng nhìn lại, quả nhiên trông thấy một thi hài, bên cạnh thi hài là một lá cờ vải bay phần phật, trên cờ có viết một chữ ‘vũ’ theo phong cách cổ xưa.

Chân Lăng Mộng biết rộng hiểu nhiều, vô cùng kinh hỉ: “Vũ phiên lệnh!”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK