Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Biên giới rừng rậm như một đường phân chia vô cùng rõ ràng.

Một bên là rừng rậm, một bên là biển rộng mênh mông. Một bên là mặt trời chói chang nắng gắt, một bên là gió bão rít gào giận dữ.

Mây đen dày đặc, mưa đá bao phủ bầu trời, không ngừng rơi xuống biển rộng, nước biển bị cuồng phong gào thét cuốn lên cao tới vài dặm, sấm rung chớp giật khắp trời mây.

Sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng, mọi người đều có thể cảm nhận được sức mạnh vô cùng cuồng bạo trong đó.

Nhưng mà ngoại trừ xông ra ngoài thì bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

“Kết chiến trận! Mọi người chú ý vị trí của nhau.” Tả Mạc phân phó sau đó ôm lấy Thanh Hiểu, quay sang nói với Tông Như: “Thử dùng tam tướng bảo trượng xem có thể dẫn dắt sấm sét rời đi hay không?”

Tông Như gật đầu hiểu ý, tất cả mọi người đều được huấn luyện kĩ càng, rất nhanh đã hoàn thành chiến trận. Những cao thủ như Vi Thắng Tằng Liên Nhi đều rất tự giác tiến vào vị trí mắt trận.

Ở Mạc Vân Hải, bất luận thực lực cao thấp đều phải trải qua huấn luyện chiến trận, ngay cả Vi Thắng cũng không phải ngoại lệ. Tả Mạc thấy cao thủ đỉnh giai có thể tiến vào chiến trận ở chiến trường quy mô lớn mới có thể phát huy ra thực lực mạnh nhất.

Đây cũng là tham khảo chiến pháp của ma tộc. Trong chiến pháp của ma tộc, chiến tướng là tồn tại cường đại nhất, toàn bộ sức mạnh sẽ tập trung vào người chiến tướng, do chiến tướng chủ động công kích.

Người như Vi Thắng hiểu biết về chiến trận của so với chiến tướng phổ thông thì còn lợi hại hơn nhiều, bởi vì bọn họ đối với lực lượng càng thêm mẫn cảm, lực khống chế càng mạnh hơn.

Thấy được chiến trận siêu cường với đội hình xa hỏa, Tả Mạc tràn ngập niềm tin, hào khí vạn trượng nói: “Đi!”

Mọi người liền tiến vào trong gió bão.

Dù cho trước đó mọi người đã được dự báo nhưng khi bước chân vào trong gió bão thì cảm giác lại hoàn toàn khác!

Vừa xông vào trong gió bão thì trước mắt bỗng trở nên tối sầm, bên tai là những tiếng rít, không thể nghe thấy gì nữa. Cuồng phong gào thét giống như như vô số đao phong đánh vào vòng sáng của chiến trận, hỏa tinh văng khắp nơi. Nước mưa và mưa đá phô thiên cái địa đập tới, dường như nước mưa cũng có tính ăn mòn, mà mưa đá đánh vào vòng sáng chiến trận thì lập tức lan tràn tạo ra một vùng băng sương.

Sức mạnh của gió bão là vô cùng vô tận, mọi người kết thành chiến trận tựa như lá cây phiêu diêu trong cơn cuồng phong không thể nào giữ vững được thân hình.

Tầng mây dày đặc trên đầu mơ hồ có quang mang chớp động, bỗng, một tia sét to từ trong tầng mây chui ra, đánh thẳng vào chiến trận.

Tông Như đã sớm chuẩn bị, không chút do dự giơ tam tướng bảo trượng lên.

Lách cách!

Tia sét to lớn chuẩn xác đánh trúng vào tam tướng bảo trượng.

Tông Như chỉ cảm thấy tay trầm xuống, quang mang do viên cầu óng ánh trong suốt của tam tướng bảo trượng phát ra tăng vọt, tia sét chui vào lôi mẫu chùy bên trong viên cầu, lôi mẫu chùy hiện lên ngân quang nhàn nhạt.

Tông Như thở phào nhẹ nhõm, uy lực của tam tướng bảo trượng quả nhiên lợi hại!

Nhưng đúng vào lúc này, bầu trời bỗng chớp động vài cái, sắc mặt Tông Như khẽ biến, không kịp phản ứng, lách cách, liên tục ba tia sét vô cùng lớn đánh xuống, tất cả đều bắn trúng vào tam tướng bảo trượng.

Tông Như chỉ cảm thấy ngực như bị búa tạ đánh trúng, kêu lên một tiếng.

Tam tướng bảo trượng trong tay không chút tổn hại, lôi mẫu chùy thôn phệ bốn tia sét ngân quang càng thịnh, xung quanh được bao phủ bởi một tầng điện mang nhỏ.

Lúc này Tả Mạc như lâm đại địch, bên trong giọt mưa ẩn chứa một loại lực lượng cổ quái, nó đang không ngừng tiêu hao vòng sáng của chiến trận.

Uy lực của mỗi giọt mưa là rất nhỏ nhưng lúc này bên ngoài đang mưa tầm tã, mỗi một giây đều có vô số giọt mưa đánh vào vòng sáng của chiến trận, lực lượng của mọi người bị tiêu hao một cách nhanh chóng.

Lại còn thêm mưa đá nữa!

Chết tiệt!

Trong lòng Tả Mạc rất lo nhưng không hoảng loạn.

Thiểm điện có Tông Như và tam tướng bảo trượng, không cần phải lo lắng, nước mưa và mưa đá thì phải làm sao bây giờ? Trước mặt đột nhiên sáng ngời, sao mình lại quên đồ vật kia chứ?

Cổ tay vừa lật, một lá cờ cũ nát đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, vũ phiên lệnh!

Tả Mạc ném nó cho Quỷ Vụ đồng: “Biết dùng không?”

Quỷ Vụ đồng đã sớm mơ ước tới vũ phiên lệnh, mưa bụi có thuộc tính gần tương tự nhau, với hắn mà nói đây chính là một kiện bảo bối rất hợp tay. Nhưng hắn cũng biết mình là một người mới không thể mới hơn, lại không có chút công lao gì mà mở miệng đòi loại bảo bối tốt như này chỉ sợ đại nhân sẽ nổi giận mà đánh chết.

Nghe Tả Mạc hỏi có biết dùng hay không, hắn vui mừng quá đỗi, gật đầu liên tục: “Biết dùng biết dùng!”

Năm đó vũ phiên lệnh chính là bảo bối đứng đầu!

Tả Mạc không nói nhiều, liền ném vũ phiên lệnh cho Quỷ Vụ đồng.

Quỷ Vụ đồng quả nhiên không gạt người, vũ phiên lệnh trong tay hắn lắc lắc vài cái thì nước mưa bên ngoài dường như nhận được lệnh, ngoan ngoãn rời khỏi mọi người. Lập tức mọi người đều cảm thấy áp lực nhẹ đi, nước mưa có tính ăn mòn làm tiêu hao lực lượng của mọi người, giờ đây rời đi lập tức thoải mái không nói nên lời.

“Thành công rồi! Cũng có chút trình độ!” Tả Mạc ngạc nhiên tán dương.

Quỷ Vụ đồng ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý, chỉ là gương mặt hắn giống như một đứa trẻ nên khi bày ra bộ dáng ta đây thì rất hoạt kê. Nhưng con hàng này mặc dù trong lòng rất đắc ý nhưng ngoài miệng vẫn còn rất khiêm tốn: “Là do vũ phiên lệnh này hợp tay.”

Tả Mạc phóng khoáng nói: “Ồ, không sai. Về sau vũ phiên lệnh sẽ giao cho ngươi, ngươi cũng không nên lãng phí bảo bối tốt này!”

Quỷ Vụ đồng như bị một cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống trúng đầu, đầu óc lập tức trở nên choáng váng. Choáng váng một hồi lâu thì mưa gió điên cuồng lại đánh vào vòng sáng của chiến trận.

“Làm việc đi!” Tả Mạc chửi ầm lên, trừng mắt: “Nếu làm không tốt lập tức thu lại!”

“A!” Mặt Quỷ Vụ đồng như vừa mới từ trong mộng tỉnh lại, vẻ mặt hoảng sợ ôm chặt lấy vũ phiên lệnh, vội vàng nói: “Làm đây! Nhất định sẽ làm tốt!”

Áp lực lần thứ hai giảm xuống.

Tả Mạc khẽ thở phào một cái, chẳng thèm để ý tới tên gia hỏa đầu óc chẳng chút linh hoạt kia. Sấm sét và nước mưa đều đã được giải quyết, bây giờ chỉ còn lại mưa đá và phong cương, vòng sáng chiến trận thoáng hiện lên hoa lửa, từng vòng băng sương cái này sinh cái kia diệt.

Đối với chiến trận mà nói, tiêu hao như vậy không tính là lớn.

Nhưng ai mà biết được vùng biển này rốt cuộc rộng bao nhiêu?

Duy trì chiến trận năm ngày thì không thành vấn đề. Mười ngày cũng là rất miễn cưỡng. Mười lăm ngày, đó chính là cực hạn. Quá mười lăm ngày…

Tả Mạc hỏi Thanh Hiểu: “Ngươi đã đi qua nơi này bao giờ chưa?”

“Không có.” Thanh Hiểu thành thật lắc đầu, trên mặt không có chút sợ hãi nòa, vẻ mặt đầy hiếu kì nhìn ra bên ngoài.

Trong lòng Tả Mạc có chút thất vọng, cắn răng một cái, không có cách nào khác, chỉ có thể kiên trì tiến về phía trước.

Liên tục bay trong gió bão mười nhày vẫn không hề có chút dấu hiệu sắp rời khỏi gió bão. Bọn họ đã từng thử bay trong tầng mây, bay trong trong tầng mây tự nhiên sẽ không có gió bão. Nhưng khi bọn họ tới gần tầng mây thì vô số sấm sét phô thiên cái địa điên cuồng đánh tới.

Cảnh tượng đó dọa mọi người mặt trắng bệch ra, không chút do dự bay xuống. Sấm sét dày đặc như thế chưa ai từng thấy qua, ngay cả tam tướng bảo trượng trong tay Tông Như nếu bị sấm sét khủng khiếp như thế đánh trúng chỉ sợ cũng tan thành tro bụi.

Rơi vào đường cùng, mọi người chỉ có thể tiếp tục bay xuyên qua gió bão.

Nhìn thấy vẻ mặt uể oải của mọi người, Tả Mạc biết cần phải nghỉ ngơi rồi.

“Mọi người dừng nghỉ một lúc.”

Tả Mạc kêu mọi người dừng lại, sau đó từ trong giới chỉ lấy ra một tòa tiểu thành to bằng bàn tay.

Vương cấm chi thành!

Vương cấm chi thành ở trong không trung nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt đã bao phủ mọi người vào trong đó.

Trong nhất thời, mọi người chỉ cảm thấy thế giới thật thanh tĩnh, tiếng gió gào thét vang lên liên hồi đã không còn nữa. Mọi người như đang đặt mình ở một thế giới khác vậy, cuồng phong giận dữ gào thét bên ngoài, băng vũ nảy ra, bên trong lại là một khoảng yên tĩnh. Phía trên thành trì không ngừng hiện lên những phù văn thần bí mà phức tạp làm mọi người cảm thấy an toàn khó thể diễn tả nổi.

Mười ngày liên tục đầu óc căng thẳng, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi rã rời. Vừa mới có cơ hội để nghỉ, mọi người đều khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu khôi phục lại thần lực.

Lực lượng của Tả Mạc nhanh chóng được khôi phục, bên trong vương cấm chi thành tốc độ hồi phục lực lượng của hắn nhanh hơn người khác rất nhiều.

Đây thực sự là cơ hội nghỉ ngơi vô cùng quý giá.

Trong lòng Tả Mạc thầm kêu may mắn, may mà mình không quên vương cấm chi thành.

Cho tới giờ, Tả Mạc đã tiêu tốn rấte nhiều thời gian để chỉnh lý lại những đoạn ký ức của bản thân, một số ký ức ẩn sâu ngắt quãng đã được hắn không ngừng đào bới ra. Tòa thành trì khi còn nhỏ không ngừng được hoàn thiện trong đầu hắn, hắn cũng luyện chế vương cấm chi thành lại một lần nữa.

Hiểu biết của hắn về phù trận càng thâm sâu, tài liệu sung túc nên vương cấm chi thành mới được luyện chế so với trước đây thì kiên cố hơn, cường đại hơn nhiều.

Một lần nữa luyện chế vương cấm chi thành chỉ vì kí ức mơ hồ kia làm hắn hoài niệm. Dù cho vương cấm chi thành đã luyện chế lại một lần nữa nhưng cấp bậc của pháp bảo này đối với trình độ hiện tại của hắn không mang tính trợ giúp nhiều như thần binh.

Không ngờ, kỷ niệm lúc nhỏ này đã cứu hắn một mạng.

Tả Mạc cười khổ, tâm tình phức tạp bỗng hiện lên trong lòng.

Đảo mắt nhìn quanh, đa phần các thứ bên trong thành đều giống hệt với kí ức của hắn. Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào sau khi luyện chế lại vương cấm chi thành.

Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ vô cùng cổ quái, không nói thành lời được.

Hắn lắc đầu, cười tự giễu, tình thế khẩn yếu như vậy mà bản thân lại còn có tâm trạng để cảm khái.

Đúng vào lúc này hắn bỗng chú ý tới dị trạng của A Quỷ.

A Quỷ bỗng đứng dậy.

“A Quỷ, thế nào rồi?” Tả Mạc có chút khẩn trương vội vàng đi tới.

A Quỷ tựa như không nghe thấy, nàng chậm rãi đi dọc theo đường mòn. Ánh mắt nàng không còn trống rỗng mà chuyển thành mê man.

Bước đi của A Quỷ rất chậm, khuôn mặt vĩnh viễn không có biểu cảm cuối cùng cũng xuất hiện chút xao động.

Tim Tả Mạc bỗng đập nhanh hơn.

A Quỷ đối với nơi này dường như rất quen thuộc, nàng yên lặng bước đi, vẻ mặt một lần nữa ngây ra.

Tả Mạc có thể hiểu được, khẳng định là A Quỷ còn giữ được một số ký ức vỡ vụn, hoàn cảnh quen thuộc của vương cấm chi thành đã thức tỉnh một phần ký ức của nàng.

Dường như A Quỷ rất quen thuộc với nơi này, đi loạn lên rồi tới một tiểu viện.

Bàn tay đặt lên cửa, đẩy cửa ra.

Bước chân của Tả Mạc bỗng dừng lại, tiểu viện trước mắt… Tiểu viện này…

Một hình ảnh mơ hồ bỗng hiện ra trước mắt hắn.

------------------------------

“Cái tên Quỷ Quỷ này chẳng dễ nghe gì cả.” Tiểu nam hài lẩm bẩm nói, động tác tay vẫn không chậm lại.

Tiểu cô nương nghiêng đầu: “Quỷ Quỷ cảm thấy rất tốt mà!”

“Tu luyện là việc rất buồn chán, sau muội phải cố sức như vậy?” Tiểu nam hài không hiểu, cẩn thận xử lý vết thương ở chân của tiểu cô nương.

Tiểu cô nương vì quá đau mà nước mắt trào ra, giọng nói có chút hỗn loạn nhưng lại vô cùng kiên định: “Bởi vì chỉ có mạnh lên mới có thể bảo vệ được thiếu gia.”

“Nơi này rất an toàn, không cần phải bảo vệ, ta cũng không thích ra ngoài.” Tiểu nam hài lắc đầu lia lịa.

“Vạn nhất có ngày đó thì sao?” Tiểu cô nương nghiêng đầu hỏi.



------------------------------

“Thiếu gia…”

Một tiếng gọi vang lên rất rõ bên tai, giống như khi còn bé… Ha ha… Đều là ảo giác…

Trong lòng Tả Mạc rất khó chịu, cố gắng thở ra một hơi đầy buồn bực.

Hắn ngẩng đầu, đối diện là một cặp mặt màu tím.

Tả Mạc sững ra.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK