Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tả Mạc rất kinh ngạc.

Chung Đức phát tin tới dò hỏi sự việc thần trang, cũng đưa tới một lượng lớn tài liệu.

Tin tức này mặc dù không nói tới Thiên Hoàn nhưng lại biểu lộ lập trường của Chung Đức, Chung Đức không đáp ứng Thiên Hoàn! Không thể không nói, sau khi nhận được tin tức này Tả Mạc vô cùng kinh ngạc, hắn thực sự không ngờ tới Chung Đức vì sao lại chọn mình?

Người ngu tới đâu cũng có thể nhìn ra được, lựa chọn Thiên Hoàn sẽ nhận được chỗ tốt hơn Mạc Vân Hải rất nhiều.

Thế nhưng Chung Đức lại đưa ra sự lựa chọn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Tả Mạc đau khổ suy nghĩ về ý đồ đằng sau sự lựa chọn của Chung Đức nhưng vắt hết óc nghĩ cả nửa ngày vẫn không có chút thu hoạch nào. Đi hỏi Bồ yêu thì dược xác nhận là Mạc Vân Hải đã thu được một nhóm tài liệu tới từ Tây Huyền. Cuối cùng Tả Mạc cũng cảm thấy yên lòng. Mặc dù không biết Chung Đức nghĩ thế nào nhưng thoạt nhìn đúng là Chung Đức đã cự tuyệt Thiên Hoàn.

Tin tức Chung Đức cự tuyệt Thiên Hoàn là tin tốt nhất mà mấy ngày này Tả Mạc nghe được.

Tả Mạc thoát được mối nghi hoặc trong lòng bắt đầu suy nghĩ tới vì sao Chung Đức lại lựa chọn nằm ngoài dự đoán của mọi người, điều này đối với Mạc Vân Hải có ảnh hưởng gì.

Chung Đức là nhân vật nắm thực quyền ở Tây Huyền, hắn cự tuyệt Thiên Hoàn thì ý đồ chiến lược này của Thiên Hoàn sẽ lập tức sụp đổ, tình huống của Mạc Vân Hải không còn bất ổn như trước.

Nhưng làm sao để giải trừ nguy hiểm?

Tả Mạc không thể không thừa nhận, chiêu nay của Thiên Hoàn đã nhắm đúng vào chỗ yếu hại của Mạc Vân Hải. Hắn có thể cảm nhận được thì Thiên Hoàn vì sao lại không thấy?

Bố cục Thiên Hoàn chỉ có một chướng ngại chính là Chung Đức. Tả Mạc đã đặt vị trí bản thân là Thiên Hoàn mà suy nghĩ, nếu là mình thì sẽ làm như thế nào?

Bỏ qua Chung Đức? Không có khả năng, bây giờ Chung Đức nắm đại quyền Tây Huyền trong tay, căn bản không thể bỏ qua được.

Không thể bỏ qua, vậy chỉ có một cách, diệt trừ Chung Đức!

Diệt trừ Chung Đức cũng chính là diệt trừ chướng ngại duy nhất.

Chung Đức là tuyệt thế danh tướng, bên người lúc nào cũng có bảo vệ trùng trùng, làm sao có thể diệt trừ được?

Xuất binh? Tả Mạc lắc đầu, trả giá quá lớn, khai chiến với tuyệt thế chiến tướng xếp thứ hai lại nổi tiếng dữ dằn hiếu sát, Thiên Hoàn chỉ cần có đầu óc vậy tuyệt đối không làm việc như này.

Vậy chỉ còn một lựa chọn, ám sát!

Tả Mạc sợ hãi trợn tròn mắt, nhất định là ám sát! Thiên Hoàn có cao thủ đứng đầu mà theo tin tức hắn nhận được thì chưởng môn Tây Huyền cũng tán đồng việc kết minh với Thiên Hoàn, vô cùng có khả năng sẽ đảm nhiệm vai trò nội gián.

Chung Đức nguy rồi!

Trong lòng Tả Mạc cả kinh!

------------------------------

Mấy ngày nay Dưỡng Nguyên Hạo nghỉ ngơi chẳng yên, điều này là rất hiếm thấy. Điểm xuất sắc nhất của hắn là khả năng bình tĩnh và ổn định, hắn cũng khá hiểu bản thân. Bất luận là chiến đấu như nào hắn đều cố gắng bảo trì bình tĩnh và ổn định. Hắn đưa ra lựa chọn sẽ không bao giờ vượt qua phạm vi năng lực của hắn. Hắn cũng chưa bao giờ thử làm ra sự việc nằm ngoài năng lực của bản thân.

Lúc nào hắn cũng có cái vẻ không nhanh không chậm, không nóng không lạnh, tựa như không bao giờ có việc gì có thể làm nhiễu loạn tâm trạng của hắn.

Hắn có thể nhìn đại cục không sắc bằng Tiết Đông, sát phạt quyết đoán không bằng Chung Đức, không có sự tinh tế của Mễ Nam, không có sự lợi hại của Công Tôn Sai, so với sức bật của Biệt Hàn hắn cũng kém hơn…

Nếu như nói trong thập đại chiến tướng, kẻ không có gì đặc sắc nhất đó chính là Dưỡng Nguyên Hạo.

Dường như hắn chẳng nổi bật ở bất cứ phương diện nào nhưng hắn vẫn có thể không ngừng dành thắng lợi. Phong cách chiến bộ của hắn cũng như thế, mỗi người đều có thực lực rất quân bình, không có chỗ nào đặc biệt. Đương nhiên, quân bình tới mức này cũng là vô cùng đặc biệt rồi.

Nhưng chỉ có người chuyên môn nghiên cứu đấu pháp của Dưỡng Nguyên Hạo mới có thể thấy được chỗ đáng sợ của hắn. Điểm đáng sợ nhất của Dưỡng Nguyên Hạo chính là hắn luôn có thể ở thời điểm thích hợp đưa ra lựa chọn thích hợp.

Những lựa chọn này chưa chắc đã là tốt nhất nhưng luôn luôn không sai. Vô số lựa chọn không sai hình thành nên vô số ưu thế thật nhỏ, không ngừng tích lũy cuối cùng chuyển hóa thành thắng lợi.

Dưỡng Nguyên Hạo dành phần thắng luôn làm cho người ta tuyệt vọng, người bị rơi vào trong đó thậm chí còn không phát hiện ra lúc nào thì mình rơi vào thế hạ phong. Ổn định, ổn định tới mức làm người ta tuyệt vọng, trên người hắn cơ hồ không thể tìm ra nhược điểm.

Thế nhưng Dưỡng Nguyên Hạo trầm ổn lãnh tĩnh như vậy sau buổi nói chuyện với Tả Mạc lại bị xao động.

Mình nên đi đâu bây giờ?

Tình thế của cửu đại thiền môn bây giờ làm hắn rất thất vọng, mặc dù đã biết từ sớm, loại liên kết ngày một ngày hai này luôn sớm tan nhưng không ngờ ngày này lại tới sớm vậy, hắn vẫn cảm thấy có chút mất mát.

Buổi nói chuyện kia với Tả Mạc đã đặt thứ mà hắn không muốn đối diện ra trước mặt hắn.

Đúng là gia hỏa không muốn làm người ta ưa!

Hắn không thể phản bác lời nói của Tả Mạc. Bất luận là Côn Luân hay Thiên Hoàn, bọn họ đều chắc chắn hoan nghênh hắn gia nhập. Bất luận là nhằm vào cửu đại thiền môn hay là vị trí chiến tướng thứ năm của hắn.

Thế nhưng, hắn cũng biết, một khi hắn gia nhập Côn Luân và Thiên Hoàn thì có thể nhận được đãi ngộ không tồi nhưng không thể nào tiến vao vòng tròn trung tâm của hai phai. Côn Luân Thiên Hoàn nhân tài đông đúc, cạnh tranh bên trong của bọn họ cũng đã đủ kịch liệt, ngoại nhân như hắn mà muốn đưa chân vào sẽ gặp phải phản đối dữ dội.

Kết quả tốt nhất của hắn là dẫn theo chiến bộ tới thủ ở một nơi không quan trọng, cuộc sống thong dong bình lặng. Mà nếu như không may, hắn và cửu đại thiền môn sẽ bị coi là pháo hôi, tiến vào chiến trường tàn khốc nhất.

Bất luận là thứ gì hắn đều không muốn thấy. Đối với một vị chiến tướng, thiên hạ đang hỗn loạn chính là một loại kì ngộ, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, ai không muốn xây dựng công danh chứ? Huống hồ bản thân Dưỡng Nguyên Hạo lại có đủ thực lực làm điều đó.

Về phần pháo hôi thì chẳng ai muốn làm pháo hôi cả.

Dưỡng Nguyên Hạo khôn gngốc tự nhiên có thể nghe ra được ý mời chào của Tả Mạc.

Nếu theo các phương diện khác mà nói thì Mạc Vân Hải là thích hợp nhất. Mạc Vân Hải mới thành lập, bọn họ không có thế lực bản địa thâm căn cố đế mà mấy người Tả Mạc cũng tương đối đáng tin. Hơn nữa mặc dù thực lực của Mạc Vân Hải rất mạnh nhưng địa bàn nhỏ, tất sẽ phải mở rộng, như vậy không cần lo không có chỗ để phát huy.

Thế nhưng tình cảnh hiện này của Mạc Vân Hải vô cùng nguy hiểm, hơi vô ý một chút là sẽ thua toàn cục.

Vào thời điểm này mà gia nhập vào Mạc Vân Hải thì cũng đồng nghĩa hắn sẽ phải gánh chịu nguy hiểm, tiền đồ xa vời không biết trước. Mặc dù hắn đồng ý gánh chịu phong hiểm như vậy nhưng những người khác chưa chắc đã đồng ý.

Dù sao hắn cũng không phải là Chung Đức, một người có thể quyết định được vện mệnh của Tây Huyền. Mặc dù hắn nắm đại quyền trong tay nhưng làm chủ Lôi Âm tự vẫn là chưởng môn. Chưởng môn sẽ đồng ý gia nhập Mạc Vân Hải sao?

Hắn thầm lắc đầu, lúc này mọi người trốn còn không kịp nữa là.

Hắn quyết định hỏi qua chưởng môn.

Dưỡng Nguyên Hạo trông thấy chưởng môn, không chút giấu diếm đem toàn bộ sự việc đều bẩm báo cho chưởng môn.

Chưởng môn nghe xong nhắm mắt lại trầm mặc không nói.

Dưỡng Nguyên Hạo cũng không nói nhiều, hắn biết chưởng môn đang suy nghĩ.

“Nếu như Thiên Hoàn thành công, ngươi nói kết quả sẽ như nào?” Chưởng môn mở mắt hỏi Dưỡng Nguyên Hạo.

Dưỡng Nguyên Hạo suy nghĩ một chút: “Nếu như Thiên Hoàn thành công, Mạc Vân Hải sẽ gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ bị ba phương vây công…”

“Mạc Vân Hải không có biên giới với bọn họ.” Chưởng môn thản nhiên nói.

Dưỡng Nguyên Hạo sửng sốt, sắc mặt khẽ biến: “Vậy bọn họ sẽ giải quyết chúng ta trước!”

“Lôi Âm tự chúng ta so với Côn Luân Thiên Hoàn thì thế nào?” Chưởng môn hỏi.

“Nhỏ yếu như trẻ con vậy.” Dưỡng Nguyên Hạo trả lời.

“Vậy chính là dù cho chúng ta gia nhập Thiên Hoàn Côn Luân thì có cũng được, không có cũng chẳng sao, địa vị không quan trọng.” Chưởng môn lẩm bẩm.

“Đúng.” Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Dưỡng Nguyên Hạo biết rõ, điều này là sự thực.

“Chúng ta so với Mạc Vân Hải thì thế nào?” Chưởng môn hỏi.

“Rất nhiều thứ không bằng.” Dưỡng Nguyên Hạo trả lời rất đúng trọng tâm.

“Không bằng như nào?” Chưởng môn hỏi.

Vấn đề này làm Dưỡng Nguyên Hạo rất khó nghĩ, suy nghĩ một chút hắn nói: “Hắn mười, ta ba.” Một lát suy nghĩ lại rồi bổ sung: “Hắn mười, ta hai.”

Chưởng môn không để ý, hỏi tiếp: “Nếu như thêm Liên Tôn tự vào thì sao?”

“Hắn mười, ta ba.”

“Vậy là nếu như chúng ta gia nhập vào bọn họ thì mức độ quan trọng của chúng ta là ba trên mười.” Chưởng môn hỏi lại: “Chúng ta gia nhập Thiên Hoàn Côn Luân thì sao? Mức độ quan trọng nhiều hay ít?”

“Mười ba phần chẳng chiếm được phần nào.” Dưỡng Nguyên Hạo hiểu được ý của chưởng môn nhưng vẫn không nhịn được nói: “Thế nhưng tình cảnh bây giờ của Mạc Vân Hải rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị diệt!”

“Đưa than sưởi ấm trong ngày đông tốt hay là dệt hoa trên gấm tốt?” Chưởng môn hỏi.

“Nhưng là…”

“Không thể tưởng tượng được sao?” Chưởng môn lại nói: “Đầu óc của ngươi tốt hơn chúng ta. Ngươi phải suy nghĩ cho tốt, Mạc Vân Hải thật không có cách nào sao? Nếu như thêm cả chúng ta mà cũng vẫn không có cơ hội lật ngược thế cờ sao? Nghĩ lại xem còn có ai giống chúng ta không muốn để Mạc Vân Hải sụp đổ không?”

Dưỡng Nguyên Hạo ngơ ngác đứng đó, trong đầu chỉ có một câu hỏi.

Thật không có cách nào sao?

------------------------------

Tả Mạc chưa bao giờ là kẻ chỉ biết ngồi chờ chết.

Từ khi nghĩ ra Thiên Hoàn có khả năng hạ thủ với Chung Đức, mấy người Tả Mạc lập tức lên đường. Không hề nghi ngờ, trước mắt không có sự việc gì quan trọng hơn việc bảo vệ Chung Đức.

Uyên Lao chiến bộ của Chung Đức cực kì lợi hại, người bảo vệ bên cạnh hắn chắc cũng không thành vấn đề nhưng có một vấn đề trí mạng chính là bọn họ thiếu cao thủ đỉnh giai. Vào lúc bình thường thì không có gì nhưng một khi xuất hiện nội tặc thì an toàn của Chung Đức là rất đáng lo ngại.

Mấy người Tả Mạc không dừng lại một giây nào, ngày đêm kiêm trình, dùng tốc độ nhanh nhất bay tới Tây Huyền.

Bọn họ muốn tới bên cạnh Chung Đưc trước khi cao thủ của Thiên Hoàn tới.

Chung Đức không chết thì ý đồ chiến lược này của Thiên Hoàn sẽ không thể thực hiện được, tình cảnh nguy hiểm của Mạc Vân Hải cũng không phải không qua được. Co đầu rút cổ hai năm, bọn họ liền có đủ năng lực giải quyết hoàn toàn mấy vấn đề này. Mạc Vân Hải không thiếu linh thực phu, Mạc Vân Hải độc hữu phù trận linh điền có thể mở rộng ra rất nhiều.

Bốn mươi bốn giới mới chiếm được hoàn toàn có thể thỏa mãn tài liệu mà Mạc Vân Hải cần.

Trì hoãn hơn hai năm thì khốn cảnh sẽ tự sụp đổ.

Nhưng mà tất cả mọi thứ đều cần có tiền đề, đó chính là Chung Đức phải sống!

Chung Đức sống mới có thể ngăn cản được Thiên Hoàn!

Vì mục đích này, Tả Mạc không phân tán nhân thủ trong tay. Lần này hắn mang đi hầu hết là cao thủ mạnh nhất của Mạc Vân Hải, hắn cũng có đủ lòng tin có thể phân tranh cao thấp với cao thủ Thiên Hoàn.

Đây là một trận ác chiến trước nay chưa từng có!

Song phương chiến đấu đều có lý do chỉ được thắng không được bại!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK