Đòn đánh lén của Thập Phẩm bị ngăn cản, Thập Phẩm lập tức chu cái miệng nhỏ, hung hãn đánh về phía Chân Lăng Mộng!
Sát khí khắp trời như bão, vụ khí kích động, cả người Thập Phầm giống như một bóng đen cực nhỏ, như ẩn như hiện trong vụ khí. Tiểu nguyệt nha giống như vạn đạo thiểm điện với tốc độ kinh người tràn ra bốn phía, bao phủ toàn bộ Chân Lăng Mộng.
Kiếm ý quán không!
Sát khí tràn ngập!
Kiếm mang giống như một tia chớp màu đen, kiếm ý tràn ngập thoát ra, một luồng sức mạnh vô hình tựa như hàng ngàn tơ nhện quấn lấy Chân Lăng Mộng.
Chân Lăng Mộng bị đánh lén thì giật nảy mình, nếu không phải bản thân nàng có trọng bảo sư môn phát cho thì một đòn vừa rồi chắc chắn sẽ khiến nàng bị thương. Bát quái hộ tâm kính mà sư phụ ban cho đã xuất hiện một vết nứt ở viền kính.
Chân Lăng Mộng vừa giận vừa sợ, trong phái nàng luôn nhận được sự bảo hộ của trưởng bối và các sư huynh, ai thấy nàng cũng phải nhường nhịn ba phần, đã bao giờ phải chịu thiệt thòi lớn như vậy! Pháp bảo này đã được sư phụ thưởng cho nàng tự nhiều năm trước, nàng rất yêu quý, vậy mà giờ lại bị sứt mẻ!
Thực lực của nàng cũng không yếu, lúc này bị kích động, sát chiêu không do dự liền đánh ra.
Chỉ thấy một đạo kiếm mang lạnh lẽo trong khoảnh khắc cắt ngang vụ khí, giống như tia chớp đan xen thành võng kiếm nghênh đón tiểu nguyệt nha của Thập Phẩm!
Đinh!
Một tiếng động thanh thúy vang vọng toàn trường.
Một luồng sức mạnh tuyệt luân đầy hung hãn từ phi kiếm truyền tới, khí huyết trong lồng ngực Chân Lăng Mộng trở nên nhộn nhạo, không tự chủ được mà lùi về phía sau hai bước.
Thân thể nhỏ bé của Thập Phầm còn bị bắn thẳng lên trời.
Kiếm ý thật hung hãn!
Trong lòng Chân Lăng Mộng không khỏi run lên, kiém ý hung tàn quyết tuyệt như thế là lần đầu tiên nàng gặp phải. Hơn nữa trình độ của đối phương cực cao, về phương diện kiếm ý không kém nàng chút nào.
Chẳng lẽ là Vi Thắng?
Bỗng một ý nghĩ thoáng hiện qua trong đầu Chân Lăng Mộng, trình độ kiếm ý như vậy ở Mạc Vân Hải nàng chi biết có một người, đó chính là Vi Thắng!
Có lời đồn rằng trong tay Vi Thắng có một thanh huyết kiếm, kiếm ý hung tàn thèm sát, càng làm nàng cảm thấy suy đoán của mình không lầm.
Nhưng tâm trạng của nàng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, một kiếm vừa rồi mặc dù đối phương vẫn chưa sử dụng hết toàn lực nhưng tương tự nàng cũng vậy. Mặc dù rất kinh ngạc về độ hung hãn của kiếm ý đối phương nhưng nếu là Vi Thắng thì nàng không sợ chút nào.
Thân là thủ hạ số một của Mạc Vân Hải, Vi Thắng đã sớm không phải là thiếu niên năm xưa không có tiếng tăm gì, mà kẻ xuất thân bàng môn này lại mơ hồ có dấu hiệu đạt tới mức độ cao nhất của kiếm.
Ngay cả những đệ tử Côn Luân mắt cao hơn trán, khi đối diện với Vi Thắng cũng phải thu lại vẻ kiêu ngạo của mình.
Chân Lăng Mông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, phi kiếm trong tay khua vẫy, trong chớp mắt mười hai đạo kiếm ý liền tạo ra một tấm lá chắn trước mặt nàng!
Biết rõ địch nhân trước mắt có khả năng là Vi Thắng, nàng vô cùng lý trí dùng thủ bù công.
Danh tiếng của Vi Thắng không phải là hư danh!
Mười hai đạo kiếm mang lạnh lẽo đan xen tung hoành, kiếm ý tràn ngập trong đó tạo ra một chỉnh thể vô cùng vững chắc, bất cứ đồ vật nào tới gần đều sẽ bị vô số kiếm mang chém thành từng mảnh nhỏ, ngay cả vụ khí cũng không phải là ngoại lệ.
Vụ khí trong vòng mười trượng lập tức biến mất không còn chút tăm hơi nào.
Quỷ Vụ đồng hừ lạnh một cái, trong lòng rất khó chịu nhưng không chủ động ra tay. Mặc dù hắn đã rời xa trần tục rất lâu rồi nhưng năm đó rốt cuộc vẫn là một kẻ biết nhìn mặt cấp trên, biết rõ bản thân chỉ là một người mới, phải tạo quan hệ tốt với các vị huynh đệ, đó mới là chính đạo.
Thập Phẩm với tính cách lãnh ngạo, nếu như hắn nhúng tay vào chắc chắn sẽ không tốt.
Quả nhiên, trên bầu trời vang lên một tiếng huýt dài đầy phẫn nộ, sát ý hung ác độc địa thô bạo giống như sấm sét cuồn cuộn đánh tới làm người ta khiếp sợ, tâm thần dao động.
Bị bắn ngược về phía sau đối với Thập Phẩm kiêu ngạo mà nói là một sỉ nhục không thể chấp nhận được.
Hắn chỉ cảm thấy trong lồng ngực đang có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, áo đen không gió tự bay phấp phới, phần phật phần phật. Hai tay hắn giơ cao quá đầu, nguyệt nha đao như bị thứ gì đó hấp dẫn, bay tới hai bàn tay đang giơ cao quá đầu của hắn.
Nguyệt nha đao bỗng trở nên đỏ rực giống như máu.
Như trăng tàn uống máu!
Tóc Thập Phẩm dựng đứng hết lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiêu ngạo băng lãnh tạo cảm giác ớn lạnh.
Từ khi hắn sinh ra tới giờ, nguyện vọng cao nhất của hắn chính là trở thành linh thú cường đại nhất, không phụ thanh danh thập phẩm!
Nhưng sau khi nhìn thấy sự cường đại của Vi Thắng, khí phách của Tả Mạc, sự quỷ dị của A Quỷ, hung hãn của chim ngốc, khó lường của Tông Như, hư thực của La Ly, con hàng này mắt càng cao hơn đỉnh.
Thân thể nho bé sinh ra hùng tâm vạn trượng!
Hắn chính là Thập Phẩm!
Lòng kiêu ngạo tuyệt đỉnh phàm tục sao có thể so sánh được?
Vụ khí bị kiếm ý của Chân Lăng Mộng đánh tan, tẩm mắt của hắn cũng trở nên thoáng đãng hơn, kiếm mang tầng tầng lớp lớp óng ánh đầy mỹ lệ.
Thập Phẩm nhìn thấy thế thì vô cùng khinh thường.
Chiến ý trong cơ thể lại sôi trào, không ngừng trở nên kích động, bản tính hiếu chiến trời sinh giờ đây được Thập Phẩm thể hiện rất rõ.
Đi nào!
Thập Phẩm nghênh tiếp tuyệt sát!
Trong mắt Thập Phẩm hừng hực hỏa diễm, sức mạnh cả người đều được tập trung, gương mặt vẫn đầy ngạo nghễ, khinh bỉ nhìn xuống phía dưới, hai tay bỗng nhiên ép xuống!
Nguyệt nha đao màu đỏ nhanh như điện bất ngờ đánh xuống phía dưới.
Đằng sau nguyệt nha là một chuỗi tàn ảnh như lụa đỏ, vô số hư ảnh lấp lánh bất định hung tàn không ngừng biến ảo, di chuyển uốn lượn, cái này sinh cái kia diệt!
Khí tức hung lệ tuyệt luân kèm theo tiếng rít chói tai giống như vạn quỷ cùng nhau gào thét làm tim người ta không khỏi đập nhanh hơn.
Ánh đỏ của nguyệt nha càng đậm hơn, sát khí càng thêm nồng nặc.
Bách tế hồn thí kiếm!
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Thập Phẩm không hề có chút điên cuồng nào, vẫn đầy băng lãnh ngạo nghễ giống như ngày thường.
Hắn không hề biết rằng biểu tình lúc này của bản thân đều vô thức bắt chước theo hình tượng của đại nhân Vi Thắng.
Bộ kiếm quyết mà Vi Thắng lựa chọn rất hợp với hắn. Trời sinh hắn hiếu chiến, bộ kiếm quyết này đầy sát phạt quyết đoán, vô cùng thích hợp. Hơn nữa là một fan cuồng của Vi sư, Vi sư nói nhất định là đúng. Ngay từ đầu hắn đã phát hiện ra rằng tu luyện bộ kiếm quyết này rất dễ chịu.
Nhưng rất nhanh hắn đã tìm ra được mục tiêu mới.
Trong mắt hắn, Vi sư là kiếm tu mạnh nhất trong thiên hạ.
Mỗi lần Thập Phẩm tới gần thí thần huyết kiếm, khí huyết cả người không khỏi bốc lên, trong lòng sinh ra ý nghĩ thèm sát. Nhưng Vi sư lại không hề bị ảnh hưởng, thí thần huyết kiếm ngang ngược là thế mà trong tay Vi sư lại trở nên vô cùng nhu hòa.
Tâm của Vi sư so với sắt thép cứng rắn nhất còn cứng hơn nhiều!
Hắn vô cùng sùng bái Vi sư.
Tương tự, hắn tự đều ra yêu cầu cao hơn đối với bản thân, ngay cả thí thần huyết kiếm cũng không thể lay động được tâm tình của Vi sư, vậy phải làm sao để bách tế hồn thí kiếm không làm mình xao động?
Hắn bắt đầu học tập Vi sư, cố gắng khiến tâm tình bản thân không bị kiếm ý ảnh hưởng.
Vì vậy mới xuất hiện cảnh tượng này, nguyệt nha đao kiếm ý quán không, kiếm ý hung lệ như mãnh thú xổ lồng, nhưng trên mặt Thập Phẩm vẫn là vẻ băng lãnh ngạo nghễ trước sau như một.
Vậy mà kiếm ý lại mạnh tới mức trước nay chưa từng có!
------------------------------
Suýt nữa thì bị đánh lén, trong lòng Đàm Húc thoáng có chút kinh sợ. Hắn luôn có một thói quen tu luyện mà không ai biết tới, bất cứ lúc nào hắn cũng đều chia ra một bộ phận tâm thần để chuẩn bị phòng ngừa khả năng phát sinh đánh nhau. Bởi vì lần đầu tiên hắn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì mất cảnh giác, suýt nữa đã phải trả giá bằng tính mạng.
Từ đó về sau hắn vẫn giữ thói quen này trong tu luyện.
Bây giờ thói quen này đã cứu mạng hắn một lần nữa.
Thần trang trên người xuất hiện một lỗ nhỏ, thần lực phòng hộ quanh người đã hoàn toàn bị đánh tan, nếu không phải thần trang ngăn cảnh chỉ sợ trên người hắn đã có thêm một lỗ máu.
Đàm Húc may mắn sống sót lập tức nổi giận, nhất là khi kẻ đánh lén mình lại là một con linh thú, hắn giận tới tím mặt: “Súc sinh thật lớn mật!”
Phi kiếm đỏ sậm trong tay lập tức giống như một vệt lửa ầm ầm đánh về phía chim ngốc.
Nghe thấy hai từ súc sinh, mấy sợi lông trên trán chim ngốc chợt nổ tung, từng chiếc dựng đứng lên. Con mắt vốn kiêu ngạo bễ nghễ lập tức tràn ngập tia máu, trở nên vô cùng thô bạo dữ tợn.
Chim ngốc đã bao giờ phải chịu sỉ nhục như thế?
Nghênh đón vệt lửa kia lại là một mổ!
Nó mổ một cái, không giống cái mổ trước, chỉ thấy đầu mỏ ma sát tạo ra vô số hỏa tinh, mỗi một khỏa hỏa tinh đều to như hạt cát. Những hỏa tinh này không bắn ra tung tóe mà vây quanh mỏ chim, biến thành hoa văn lửa.
Trong mắt Đàm Húc thoáng hiện lên một chút đắc ý.
Hắn khua tay vẫy đạo hỏa quang một cái, nhìn qua thì thấy rất bình thường nhưng trong đó lại ẩn chứa sát cơ. Hỏa quang kia không phải là hỏa quang mà là do kiếm ý vô cùng tinh thuần biến ảo thành, hình dạng giống hỏa quang mà thôi.
Chiêu này của hắn rất xảo trá, nhiều người đã phải chịu thiệt thòi khi đối diện với chiêu này.
Khi nhìn thấy chim ngốc nghênh đón kiếm ý của mình bằng một mổ, trong mắt Đàm Húc không khỏi hiện lên vẻ đắc ý vì gian kế đã thành công.
Quả nhiên, giống như bình thường, trong nháy mắt khi song phương tiếp xúc thì hỏa quang của hắn đột nhiên bạo phát!
Ông!
Vô số kiếm ý bạo liệt bao trùm toàn bộ chim ngốc.
Đạo hỏa quang nhìn như bình thường này chính là do ba ngàn sáu trăm đạo kiếm mang vô cùng nhỏ tạo ra, những kiếm mang này được kiếm ý dẫn dắt tạo nên hỏa diễm.
Ba ngàn sáu trăm đạo kiếm mang đồng loạt nổ tung, cảnh tượng vô cùng đồ sộ!
Ánh sáng chói lòa làm người ta không thể mở được mặt, vụ khí vài chục trượng xung quanh đó đều bị đánh tan. Tiếng va chạm vang lên liên hồi, ánh sáng truyền ra từ trong quang đoàn làm da đầu người ta tê dại đi.
Trên mặt Đàm Húc lộ vẻ đắc ý, không chút giữ lại, hừ lạnh nói: “Một con súc sinh mà cũng dám hạ thủ với tiểu gia, chán sống! Tiểu gia cho ngươi nếm thử thế nào gọi là phượng hoàng bị nhổ lông thì không bằng gà!”
Trong ba ngàn sáu trăm đạo kiếm mang kia ẩn chứa vô số biến hóa, một khi bị vây khốn trong đó thì chẳng bao giờ thoát ra được.
Đây là sát chiêu của hắn!
Kiếm diễm!
Dù cho là khi so đấu với các sư huynh ở Côn Luân thì mỗi lần hắn xuất ra chiêu này, các sư huynh cũng phải tránh đi, chưa bao giờ có người dám trực diện đón đỡ chiêu này.
Ba ngàn sáu trăm đạo kiếm mang, ai có lòng tin toàn mạng bước ra chứ?
Ngay cả các Côn Luân tử khác cũng run sợ trước sát chiêu này, dùng nó để đối phó với một con súc sinh mà không xong nữa sao?
Đàm Húc phòng bị nhìn xung quanh, vào thời điểm này ngàn vạn lần đừng bị người khác đánh lén.
Hắn không biết răng, trong vụ khí, Hắc Kim phù binh, Dương Quang đang tràn ngập đồng cảm thương hại nhìn nhìn hắn.
“Hắn chết chắc rồi.” Hắc Kim phù binh lắc đầu than thở.
“Không.” Dương Quang lắc đầu, gương mặt ấm áp như ánh nắng kia đầy thương cảm nói: “Đắc tội với chim ngốc, muốn chết cũng không phải dễ dàng như thế.”
Chim ngốc mà tức giận thì hậu quả khôn lường.
Kiếm mang tan hết.
Lộ ra là một điểu ảnh ngạo nghễ đầy khí phách.
Lông chim trên người nó đã hơi mất trật tự, con mắt nheo lại, không có xung huyết như vừa rồi nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy nó đang tức giận tới cực điểm.
Tựa như khoảng bình yên trước cơn bão.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK