Niếp Thần bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động, vô cùng sợ hãi!
Đột nhiên, hắn hiểu ra vì sao Lâm Khiêm đại sư huynh luôn nói, Mạc Vân Hải sẽ trở thành địch nhân lớn nhất của bon họ! Trước đây mọi người ngoài miệng thì không nói nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, Côn Luân từ trên xuống dưới đều cảm thấy ủy khuất vì lý lẽ này.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà Mạc Vân Hải có thể thách thức Côn Luân? Dựa vào cái gì mà những môn phái nghèo kiết hủ lậu kia lại có thể thách thức những đứa con của trời?
Cho tới tận lúc này, khi tận mắt nhìn thấy bóng dáng giống như ma thần trên bầu trời, nhìn thấy quang cầu ẩn chứa sức mạnh kinh người, hắn mới bừng tỉnh hiểu ra.
Mạc Vân Hải chính là đại địch của Côn Luân!
Bóng dáng hung hãn kia nhất định sẽ trở thành ác mộng của Côn Luân!
Hắn chưa từng nhìn thấy một trảm nào có thanh thế đáng sợ như vậy, hắn cũng chưa từng gặp qua tu giả đáng sợ như vậy, dù là đám đệ tử mạnh nhất trong phái cũng không thể tạo ra ấn tượng mãnh liệt như thế với hắn.
Không chỉ riêng thực lực, mà cỗ khí thế kia thực sự khác biệt với khí thế của bọn họ!
Tả Mạc tựa như quái vật mà không phải là con người, trên người hắn tất cả những gì bình thường đều trở thành bất thường.
Đúng là một con người đáng sợ!
Không gian trước mặt Niếp Thần bị kích động, khí lưu bị xé rách một cách mãnh liệt làm tất cả những gì ở trong tầm mắt hắn đều trở nên vặn vẹo không chút chân thực. Hắn có một cảm giác, dưới một trảm này nhất định mình sẽ biến thành bột mịn.
Vẻ mặt hắn dần trở nên bình tĩnh, thần sắc nghiêm túc trịnh trọng, nghiêm mặt, hiện ra trong tầm mắt vặn vẹo là một bóng dáng dữ tợn đầy khí phách, trong nháy mắt vô số ý niệm hiện ra trong đầu hắn.
Môn phái vẫn còn chưa đủ coi trọng Mạc Vân Hải…
Tả Mạc mới là người mạnh nhất Mạc Vân Hải…
Muốn tiêu diệt Mạc Vân Hải nhất định phải giết được Tả Mạc…
…
Đáng tiếc… Không còn kịp nữa rồi…
Trong lòng hắn tràn ngập tiếc nuối. Dù tầm mắt đã trở nên vặn vẹo nhưng hắn vẫn thấy được rất rõ. Tập trung toàn bộ sức mạnh đánh ra một kích, đánh lên phủ mang của đối phương, lại như đánh vào núi lớn không thể nào lay chuyển, ngay cả chút gợn sóng cũng không tạo ra nổi.
Phủ mang kim sắc cuốn tới, trong nháy mắt chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của hắn.
Không thể nào đem những gì phát sinh ở đây truyền về môn phái… Đây thực lực là quá đáng tiếc…
“Côn Luân.”
Niếp Thần tràn ngập tiếc nuôi thốt ra hai chữ, lời còn chưa dứt đã bị phủ mang như sóng dữ nhấn chìm.
Quang mang tan hết.
Tả Mạc thở hổn hển, hắn như vừa mới chui ra từ trong ao, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi như suối uốn lượn từ trên người hắn chảy xuống.
Hắn vẫn duy trì động tác chém xuống, không chút động đậy.
Tiếng thở dốc giống như tiếng xả ống bễ, gần xa đều có thể nghe thấy.
Ở trước mặt hắn, một cái rãnh sâu với bề rộng chừng năm dặm dọc theo chân hắn kéo dài về phía xa xa. Thoáng nhìn qua thì dài không dưới năm mươi dặm! Mặt đất như bị xé ra một lỗ hổng, người nhìn thấy không khỏi giật mình.
Rãnh sâu không thấy đáy, hai bên vách trơn trượt như pha lê, sáng bóng, rất nhiều chỗ còn có khói xanh lượn lờ.
Mọi người đều bị một chếm này làm cho ngây người.
Quỷ Vụ đồng há hốc mồm, cả nửa ngày cũng không nói được câu nào. Nơi này là đồ đằng khôi tràng đó… Lần gần đây nhất đồ đằng khôi tràng bị hư hại là lúc nào chứ?
Đầu óc hắn trở nên trống rỗng, không thể nghĩ ra điều gì nữa, nhưng hắn biết rõ, hắn đã rất rất nhiều năm chưa từng thấy qua cảnh tượng này.
Một lúc lâu sau hắn mới giật mình tỉnh lại.
Đột nhiên hắn ý thức được tiểu chủ nhân này của mình nhất định là một kẻ khó lường.
-------------------------------
Một chém kinh thế hãi tục của Tả Mạc hấp dẫn sự chú ý của tất cả, ngay cả Thập Phẩm đang chiến đấu với Chân Lăng Mông cũng bị hấp dẫn.
Khi nhìn thấy Tả Mạc giống như ma thần với uy thế đáng sợ, Thập Phẩm và Chân Lăng Mông đều vô thức mà ngừng chiến đấu.
Thập Phẩm cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cả người giống như đang bốc cháy, khí phách như thế, uy mãnh như thế, khí thế không thể địch nổi như thế, thiên hạ chỉ có thể cúi đầu không ai dám kháng cự, đấy không phải là những gì mình mơ ước sao?
Kia mới là chiến đấu! Kia mới là cường giả!
Sĩ khí của Thập Phẩm tăng vọt, chiến ý sôi trào, khí phách tuyệt luân gặp thần sát thần, gặp phật sát phật đã in sâu vào trong đầu hắn.
Thập Phẩm!
Vậy mới hợp với thanh danh thập phẩm!
Thập Phẩm bỗng huýt dài một cái, thần lực kích động, bách tế hồn thí kiếm đột nhiên phóng ra!
Thập Phẩm bị kích thích trở nên càng thêm điên cuồng, càng thêm phấn khích, uy thế của bách tế hồn thí kiếm bỗng tăng vọt!
Mà Chân Lăng Mộng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sốc hoàn toàn. Đặc biệt khi nhìn thấy Niếp Thần sư huynh cố gắng phản kích, trước mặt phủ mang hung hãn của đối phương thì yếu đuối như tờ giấy, Niếp Thần sư huynh chết tại trận, trong nháy mắt sắc mặt nàng trắng bệch không còn chút máu nào.
Bóng dáng kia giống như ma thần, không ngừng hiện lên trong đầu nàng, nàng chỉ cảm thấy tâm như chết rồi.
Thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, vượt xa khỏi phạm trù nhân loại!
Cái này giảm cái kia tăng, thế giằng co giữa song phương lập tức bị phá tan.
Thập Phẩm không có chút ý niệm thương hoa tiếc ngọc nào, thủ đoạn của hắn rất độc ác, một chiếu rồi một chiêu. Mà bách tế hồn thí kiếm hung hãn thế nào chứ, một khi đã chiếm được thượng phong thì đối phương sẽ cảm nhận được áp lực lớn tới mức hít thở cũng trở nên khó khăn.
Thập Phẩm đánh tới hưng phấn, chỉ cảm thấy trong đầu mình vừa có thứ gì bị phá vỡ, cảm giác vui sướng chưa từng có từ trong đáy lòng phát ra.
Trong lòng chợt động, Thập Phẩm lại đưa ra sát chiêu.
Bách tế hồn thí kiếm!
Nguyệt nha đỏ sậm gào thét đánh về phía Chân Lăng Mộng đang rối loạn tinh thần.
Tàn ảnh màu đỏ mỏng như lụa bỗng biến mất, huyết nguyệt hiện ra bên ngoài nguyệt nha không ngừng xuất hiện hư ảnh, cái này sinh cái kia diệt!
Mỗi một hư ảnh thoáng hiện thì sát khí của nguyệt nha liền tăng lên!
Bảy hư ảnh!
Sát khi của nguyệt nha đã đạt tới mức kinh người, kiếm mang của Chân Lăng Mộng vừa đụng phải nguyệt nha thì tan vỡ!
Một vòi máu tươi bắn vào trong không trung.
Sức sống của Chân Lăng Mộng đã tuyệt!
Khi Chân Lăng Mộng ngã xuống mặt đất, chim ngốc chậm rì thu lại phượng hoàng viêm, mà chỗ phượng viên bao phủ không còn vật nào nữa, ngay cả tro cũng không còn một hạt.
Chim ngốc giống như không có việc gì, thả bộ bước đi, ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầy kiêu ngạo bước qua một bên.
------------------------------
Thủ kiếm thính có treo vô số ngọc kiếm. Mỗi một ngọc kiếm dài khoảng ba tấc, thân kiếm có viết tên của một đệ tử, đuôi kiếm có dây hồng treo ở các chỗ khác nhau trên xà nhà.
Nhìn lại thì thấy trong phòng có vô số ngọc kiếm buông thõng xuống.
Bỗng, ba ba ba, ba danh ngọc kiếm không hề có dấu hiệu báo trước nổ tung.
Đệ tử canh phòng sắc mặt đại biến, điều này nói lên rằng có ba gã đệ tử Côn Luân vừa gặp nạn. Hắn vội vàng tiến tới nhặt mấy mảnh nhỏ lên, khi nhìn thấy ba danh tự này thì sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
Ba gã Côn Luân tử!
Vậy mà lại có tới ba gã Côn Luân tử gặp nạn!
Điều này sao có thể?
Ai, ai có thể giết chết được ba gã Côn Luân tử?
Toàn bộ Côn Luân chỉ có năm mươi gã Côn Luân tử, ở trong phái mỗi vị Côn Luân tử đều có địa vị vô cùng tôn quý, thực lực của bọn họ cũng rất kinh người. Tùy tiện phái một vị ra ngoài đều có thể hô mưa gọi gió.
Thế nhưng…
Vậy mà lại có ba gã Côn Luân tử đồng thời gặp nạn!
Từ khi Côn Luân tử thành lập tới nay, đây chính là lần đầu tiên. Ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, tên đệ tử canh phòng lập tức điên cuồng chạy ra ngoài.
Không lâu sau, tin tức ba gã Côn Luân tử gặp nạn lập tức truyền khắp toàn bộ Côn Luân!
Côn Luân chấn động!
------------------------------
Tả Mạc ngồi bệt xuống đất, hai tay mở ra, ngửa mặt đồ nhảo xuống đất, bất chấp mồ hôi đang không ngừng chảy, như cá bị mắc cạn cố gắng thở dốc.
Sức mạnh cả người đều bị lấy mất, mệt mỏi kéo tới làm đầu óc hắn trở nên trống rỗng.
Một lúc lâu sau hắn mới lấy lại được tinh thần.
Tâm trạng ứ đọng đã được phát tiết, tâm thần hắn chưa bao giờ thông suốt như thế. Huyết cừu của sư môn hắn luôn ghi tạc trong lòng, nhưng cá tính hắn không đơn giản dứt khoát được như Vi Thắng, lập kiếm thệ để tâm trí trong sáng, cái này dần dần sẽ trở thành chướng ngại tâm lý khiến thực lực hắn khó có thể tiến thêm một bước.
Khi hắn dùng phương thức như này đem những tâm sự ứ đọng trong lòng phát tiết ra ngoài thì tâm thần trong sáng, thực lực càng tăng tiến thêm một bước.
Sức mạnh bị lấy đi, tâm thần trở nên trong sáng, loại cảm giác kì diệu này khiến hắn thoải mái không nói nên lời.
Hắn biết rõ, sau trận chiến này thực lực của hắn sẽ tăng thêm một bước!
------------------------------
Không ngừng có người từ trong ngũ điện đi ra, hễ là không phải người mình thì đều không tránh khỏi việc bị tiêu diệt trong nháy mắt.
A Quỷ xuất quỷ nhập thần, địch nhân thường chỉ mới ra đã bị nàng giống như quỷ mị xuất hiện ở phía sau, rắc, cổ của đối phương đã bị bóp nát.
Hắc Kim phù binh cũng không tỏ ra yếu kém, đặc biệt khi nhìn thấy Thập Phẩm náo động, tâm lý không chịu thua kém càng khiến hắn ra tay tàn nhẫn.
Quỷ Vụ đồng đương nhiên cũng thể hiện được giá trị của bản thân, trở thành một cái máy quét.
Nhưng đường đường là cường giả của bộ lạc quỷ vụ năm đó, điện chủ vụ điện vậy mà lại trở thành một cái máy cảm biến thì đúng là quá đáng thương!
Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy chim ngốc nhìn như ngủ mà không phải ngủ kia hắn lập tức cảm thấy bản thân không nên quá chói mắt mới là tốt nhất…
Vì sao mình lại chung đội với thiên địch của mình chứ…
Lệ rơi đầy trên mặt hắn.
Về cơ bản thì cao thủ đều đã bị tiêu diệt, những kẻ đi ra đều có thực lực rất bình thường, đối viện với công kích sắc bén của A Quỷ và Hắc Kim phù binh đều chỉ một đòn đã đi đời nhà ma.
Hai người đều là kẻ giết người như rơm rác, Dương Quang thấy vậy thì mặt không đành lòng, không đành lòng, không đành lòng chút nào…
Khi Vi Thắng, La Ly, Tông Như từ trong ngũ điện đi ra thì lực lượng nhanh chóng được mở rộng.
Hắc Kim phù binh và A Quỷ càng không chút kiêng dè, xuất thủ càng thêm tàn nhẫn, dù sao cũng có rất nhiều người giúp đỡ.
Nhưng mỗi người đi ra đều bị cái rãnh dài tới năm mươi dặm do Tả Mạc tạo ra dọa khiếp, không khỏi tán thưởng liên hồi.
Những thiết vệ kia, hai mắt rực sáng, ánh mắt đầy sùng kính nhìn về phía Tả Mạc đang nằm vật ra trên mặt đất. Quỷ Vụ đồng đứng bên chém gió miêu tả về tư thái anh hùng vĩ đại của chủ nhân, chém tới mức nước bọt bắn tung tóe.
Quả nhiên, đại nhân không hổ là đại nhân!
Bình thường không ra tay, vừa ra tay đã kinh thế hãi tục!
Thật đáng tiếc, Tả Mạc mà bọn họ sùng bái đang cố giãy dụa trong lòng.
“Ánh mắt mấy tên gia hỏa này thật dễ chịu… Giờ thì đã thấy được hào quang của lão đại các ngươi chưa….”
“Không ổn, vai giống như bị trật khớp… Rốt cuộc có nên nói với bọn họ không… Như vậy thì thật là mất mặt… Ô… Cứ hưởng thụ đã rồi nói tiếp…”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK