Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Yêu tộc!

Một đội ngũ yêu tộc với quy mô khổng lồ đang chậm rãi đi về phía này. Ở ma giới bình thường cũng có thể gặp được yêu tộc nhưng rất ít khi thấy những đội ngũ yêu tộc có quy mô như thế này. Hai bên đội ngũ có rất nhiều cao thủ ma tộc hộ vệ, trong lòng Tả Mạc thầm nghĩ, lẽ nào đây là một sứ đoàn yêu tộc hay sao?

Yêu tộc và ma giới là hai hình thái xã hội hoàn toàn khác biệt.

Mặc dù yêu tộc có rất nhiều đại tộc nhưng trưởng lão hội mới là nơi có quyền lực tối cao trong yêu tộc. Nhưng ở ma tộc, các nơi đều có cường hào trấn giữ, anh hùng cường đại suất lĩnh gia tộc xưng bá một phương.

Đội ngũ yêu tộc này rất có quy củ, đây là lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy. Bất Chu thành là phạm vi thế lực của Thang gia, cao thủ nổi danh nhất của Thang gia là Thanh Thần, với thực lực ma soái quản hạt vài giới. Thang gia là gia tộc có lịch sử lâu đời, ngược dòng lịch sử của nó phải tới tận trận chiến ngàn năm trước.

Phong cách hành sự của Thang gia rất ôn hòa, hơn nữa coi trọng việc phát triển địa bàn nên rất được dân chúng trong lãnh địa tôn kính.

Lẽ nào Thang gia muốn kết minh với yêu tộc?

Đây là ý niệm đầu tiên chợt lóe lên trong đầu Tả Mạc nhưng rất nhanh đã bị hắn ném lại phía sau. Thang gia và yêu tộc kết minh gì gì đó chẳng có quan hệ gì tới hắn cả. Hắn chỉ nhất thời dừng lại ở Bất Chu thành, tự nhiên sẽ không vì điều này mà phân tâm.

Nhưng đúng vào lúc này bỗng một luồng khí tức vô cùng sắc bén trong nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ đường phố.

Tả Mạc kinh ngạc ngẩng đầu, chẳng lẽ có người nhận ra bọn họ?

Nửa người trên không chút động đậy, hắn lôi A Quỷ đi, cả người giống như đang đạp trên mặt băng vậy, trượt về phía sau, thân pháp vô cùng tiêu sái. Tằng Liên Nhi yên lặng không chút tiếng động theo sát phía sau, thân pháp nàng càng thêm phiêu hốt quỷ dị, cảm giác giống như một bóng mờ đang không ngừng biến ảo bất định.

“A!” A Hoành tỏ vẻ kinh ngạc.

Thân pháp của đối phương vô cùng lưu loát linh hoạt, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã thoát khỏi phong tỏa của hắn, tình huống như vậy hắn rất ít gặp phải.

Nhưng sau đó hắn liền hừ lạnh một cái, cả người đột nhiên trở nên mơ hồ, trong chớp mắt liền phân ra thành sáu bóng người, sáu hôi ảnh này từ bốn phương tám hướng đánh về phía ba người.

Đây là lần đầu tiên Tả Mạc gặp phải loại ma thể kì lạ như vậy, không khỏi cảm thấy có chút hứng thú.

Bàn tay hắn mở ra, năm ngón tay với một phương thức vận động đặc biệt, chỉ thấy bàn tay hắn bỗng sinh ra một luồng hấp lực kinh người. Một bóng hôi ảnh nhất thời bị bao phủ trở nên cứng đờ bất động.

Thải phong thuật, đây không phải là yêu thuật cao giai gì nhưng nếu dùng vào lúc này thì lại mang tới diệu dụng.

Trình độ kỹ xảo ba lực của Tả Mạc như sau, ma công giáp đẳng, yêu thuật ất đẳng, pháp quyết bính đẳng. Pháp quyết còn quá yếu, như vậy mà muốn đối phó với kẻ thù là không đủ. Còn trình độ ma công là cao nhất dùng để đối địch là quá đủ nhưng lại mất đi một cơ hội thực chiến. Thu hoạch khi thực chiến hiệu quả hơn nhiều so với tu luyện đơn thuần.

Mà yêu thuật không những đủ dùng để ứng chiến mà còn cần phải đề cao, là thích hợp nhất để sử dụng vào lúc này.

Nhìn thấy Tả Mạc bất ngờ sử dụng yêu thuật, Tằng Liên Nhi lập tức hiểu ra nên không động thủ. A Quỷ tựa hồ cũng hiểu rõ tình huống trước mắt nên yên lặng đứng đằng sau lưng Tả Mạc mà không ra tay.

Phẩm gia của thải phong thuật không cao, đối với Tả Mạc mà nói chỉ cần tâm niệm vừa động là yêu thuật đã thành hình.

Hôi ảnh bị hắn đóng băng là do một đoàn vụ khí biến thành, bên ngoài giống hệt người nọ nhưng khuôn mặt thì vô cùng mơ hồ. Hơn nữa mặc dù tốc độ của chúng nhanh như thiểm điện nhưng trong mắt Tả Mạc thì hành động của chúng có chút cứng ngắc.

Thấy thải phong thuật có tác dụng, ngón tay Tả Mạc liền động, lại phóng ra mấy cái thải phong thuật bao phủ vài bóng hôi ảnh.

Tả Mạc vừa ra tay đã dùng thải phong thuật, A Hoành nhíu mày, yêu tộc!

Nếu đổi lại vào lúc khác chắc chắn hắn sẽ không có chút kiêng kỵ mà trực tiếp hạ thủ. Nhưng gần đây nhóm người Cơ Lệ Ngữ huyên náo sôi sục, chuyện yêu ma là đồng minh từ thủa nào lại được người ta đưa ra.

Yêu tộc quan hệ có chút thân cận, lưỡng tộc kết hôn càng là bình thường nhưng dân thường giao lưu thì bình thường còn thái độ của cao tầng lại không được hòa thuận như vậy. Chỉ bởi vì lưỡng tộc có chung địch nhân nên ở lập trường vĩ mô có thể duy trì được sự đồng thuận. Đương nhiên, đây cũng là do quần hùng ma tộc cát cứ các phương và thiếu mất một gã vương chân chính.

Nhưng việc nhóm người Cơ Lệ Ngữ tạo ra thanh thế như vậy, một lần nữa lại đặt vấn đề quan hệ giữa yêu và ma ra trước mặt mọi người, vào thời kì mẫn cảm như này đột nhiên xuất hiện một gã cao thủ yêu tộc khiến A Hoành có chút cảnh giác.

Quý gia và Thang gia xưa nay vốn an tường vô sự, thậm chí quan hệ giữa song phương đều rất tốt. Nhưng loại việc truy sát như này vốn rất kiêng kị, chỉ cần hơi vô ý sẽ khiến song phương trở mặt với nhau.

Vào lúc này, những hôi ảnh kia đã đánh tới, động tác của chúng mặc dù có chút cứng ngắc nhưng sát cơ toát ra thì không giả vờ chút nào.

Nhưng đúng vào lúc này, chỉ thấy Tả Mạc vung tay lên, trước mặt vẽ lên một vòng tròn.

Một quầng sáng màu bạc rất chói mắt!

Tư lạp lạp!

Hôi ảnh nhào tới, đầu đánh vào bức tường lôi điện, vô số điện mang bùng nổ, điện chớp nhảy loạn. Vô số lôi điện trong nháy mắt nuốt chửng vài bóng hôi ảnh, không để lại bất cứ thứ gì.

Con ngươi A Hoành co rút lại, đúng là yêu thuật lợi hại!

“A! Thiên cực lôi hoàn!”

Một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên, trong lòng A Hoành xao động, vậy mà hắn không nhận ra có người tới gần. Hắn quay sang nhìn, khi thấy đối phương thì vô cùng kinh ngạc, yêu tộc!

“Ngươi là ai?” Người tới rất có hứng thú nhìn Tả Mạc đầy hiếu kì hỏi: “Nghe nói thiên cực lôi hoàn đã sớm thất truyền, không ngờ ở đây lại có người biết, rất thú vị.”

Tả Mạc thoáng nhìn qua đối phương, trong lòng cũng hơi xao động, vừa rồi người này lặng yên không một tiếng động tới gần, giống như u linh vậy. Nếu không phải lục thức của Tả Mạc nhạy cảm hơn xa người thường thì bản thân hắn cũng khó mà phát hiện ra được.
Người này tuổi không lớn, thân mặc khảo cứu, vừa nhìn đã biết là người rất có thân phận. Trên mặt đối phương luôn nở nụ cười tạo cho người ta cảm giác gần gũi.

Nhưng Tả Mạc không trả lời. Mặc dù đối phương nhìn qua vô cùng hòa khí nhưng Tả Mạc có thể cảm giác được một chút khí tức âm lãnh trên người hắn. Cảm giác âm lãnh kia rất hư ảo, hơn nữa còn được giấu cực sâu. Nhưng lục thức của Tả Mạc khác xa thường nhân, hắn đối với khí tức nguy hiểm như này là vô cùng mẫn cảm. Khí tức âm lãnh kia mang lại cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm, giống như một con rắn đang núp ở trong bóng tối, đầy lạnh lùng tàn độc.

Mà nhất là loại băng lãnh tàn khốc ẩn dưới nụ cười ấm áp tươi sáng càng làm cho Tả Mạc sởn tóc gáy.

“Các hạ là?” Trên mặt A Hoành lộ ra vài phần tiếu ý, đăm chiêu mà nhìn đối phương.

“Ta là Phong Tín Tử.” Thanh niên cười cười.

A Hoành động dung kinh ngạc: “Nguyên lai các hạ chính là Phong Tín Tử, thất kính thất kính! Nghe nói trong lớp trẻ, Phong huynh hoàn toàn xứng đáng là nhân vật đứng đầu.”

Trong lòng hắn vô cùng bất đắc dĩ, càng không muốn đụng thì càng dễ gặp phải. Phong Tín Tử là thủ lĩnh hộ vệ của nhóm người Cơ Lệ Ngữ, bản thân cũng là một cao thủ yêu tộc thành danh, thực lực sâu không thể lường được, A Hoành không nắm chắc có thể thắng được.

Phong Tín Tử mỉm cười nói: “Loại bản lĩnh như ta không đáng để nhắc tới. Không biết hai vị có gì phân tranh, không bằng cho tại hạ chút thể diện, mỗi người nhường một bước được không?”

A Hoành cười nói: “Nếu Phong huynh đã nói như thế vậy tiểu đệ đương nhiên không có vấn đề gì.”

Đúng vào lúc này Tả Mạc thoáng nhìn thấy Quý thiếu gia đang hớt hả chạy tới, nhất thời hiểu chuyện gì đang xảy ra, khóe miệng nhếch lên, như cười như không: “Tại hạ cũng không có ý kiến gì.”

Phong Tín Tử vui vẻ nói: “Tốt quá rồi! Đây gọi là biến chiến tranh thành tơ lụa, loại chuyện tốt như thế này sao chúng ta không cùng nhau đi uống một chén nhỉ?”

Quý thiếu gia vừa định mở miệng thì bị A Hoành liếc nhìn một cái, ánh mắt đầy lạnh lẽo khiến Quý thiếu gia lời vừa đến mép nhất thời nuốt ngược trở lại. Một lần nữa nụ cười lại nở trên môi A Hoành: “Đó là dĩ nhiên.”

Ánh mắt Phong Tín Tử nhìn về phía Tả Mạc.

Tả Mạc lắc đầu: “Thực là xin lỗi, tại hạ có chuyện quan trọng, không thể nào rút ra được, mong hai vị thứ lỗi cho.”

Dứt lời liền mang theo A Quỷ và Tằng Liên Nhi rời đi.

Ánh mắt Phong Tín Tử lập tức trở nên âm trầm, một màn này bị A Hoành nhìn thấy, khóe miệng không khỏi hiện lên tiếu ý nhưng ngay sau đó liền biến mất: “Phong huynh, chúng ta đi, không say không về!”

Vẻ mặt Phong Tín Tử bình thường trở lại, cười tươi như nắng nói: “Được!”

-----------------------------

Phong Tín Tử, Tả Mạc chắc chắn bản thân đã nghe cái tên này ở đâu đó rồi nhưng nhất thời vắt hết óc cũng không thể nào nhớ ra được.

Ngay sau đó hắn liền bỏ qua, nhưng có một điểm chắc chắn không thể nghi ngờ đó là thực lực của Phong Tín Tử cực kì cao thâm. Tả Mạc để ý thấy Phong Tín Tử chính là đi ra từ đội ngũ yêu tộc khổng lồ kia, giờ đây Tả Mạc chỉ muốn nhất tâm tu luyện nên không muốn cuốn vào vòng thị phi kia. Cho nên khi phải đối diện với lời mời của Phong Tín Tử, hắn không chút do dự mà từ chối.

“Đi, chúng ta đi tìm chỗ nào có thể mua được bạch cương xà cốt.” Tả Mạc bỏ qua mấy thứ đó, dắt Tằng Liên Nhi đi.

Ba người Tả Mạc liên tiếp đi tới mấy thương điếm nhưng không tìm được. Một gã chưởng quỹ tốt bụng thẳng thắn nói rằng vật phẩm bọn họ bán còn chưa đủ đạt tới loại đẳng cấp như bạch cương xà cốt, đồng thời đề nghị bọn họ đi tới Vật Hi đường xem sao.

Ba người liền nghe theo đề xuất của chưởng quỹ, đi tới Vật Hi đường.

Cửa vào Vật Hi đường vô cùng bình thường, thậm chí còn có chút cũ nát, nhìn qua giống như một tiểu điểm vô cùng phổ thông, hoàn toàn không có phong phạm của đệ nhất điếm thành Bất Chu.

Tả Mạc và Tằng Liên Nhi nhìn nhau, cả hai đều có chút giật mình.

Nhưng đã tới nơi rồi, Tả Mạc vẫn quyết định vào xem thử. Khi bọn hắn bước tới gần cánh cửa thì cảnh sắc trước mặt đột nhiên biến đổi.

Chỉ thấy hư không trước mặt phiêu phù từng kiện ma binh hình thú quái dị, mỗi một kiện ma binh đều có khí tức khác nhau, có ấm áp, có bạo liệt, có âm lãnh…

Những kiện ma binh có phong cách khác biệt được xếp song song, tạo nên một bậc thang hoàn toàn do ma binh tạo thành.

Đi trên bậc thang này có thể cảm giác rõ ràng được khí tức đặc biệt của ma binh ở dưới chân, cảm giác này vô cùng quái dị.

Tả Mạc không khỏi tán thưởng, thủ bút lớn thật.

Những ma binh này mỗi thanh đều đạt tới tướng giai, bất luận thứ nào nếu đặt ở trên thị trường cũng có thể coi là một kì vật. Nhưng ở đây chỉ xứng làm bậc thang cho người ta giẫm đạp.

Đôi mắt đẹp của Tằng Liên Nhi lập tức sáng ngời, chỉ riêng những bậc thang này đã chứng tỏ được thực lực hùng hậu của Vật Hi đường rồi.

Đi tới cuối bậc thang, một vị lão giả đang chờ sẵn.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK