Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lời nói lạnh lùng không chút cảm xúc.

Những lời này giống như gáo nước lạnh làm ba mươi vạn đại quân cảm thấy buốt thấu xương, trong nháy mắt nhiệt huyết mới khơi dậy trong lòng họ nhanh chóng bị dập tắt.

Tên gia hỏa đeo mặt nạ kia đang hờ hững nhìn bọn họ, trong mắt hắn bọn họ chỉ là những con kiến hôi không hơn không kém.

Chết tiệt!

Sắc mặt nhiều người trở nên rất khó coi, hầu hết bọn họ đều là những người đã thành danh từ lâu, đã bao giờ bị người ta khinh thường như vậy?

Bọn họ không nhịn được nắm chặt tay, gân tay nổi hết cả lên.

Những lời tiếp theo của Tả Mạc khiến các cao thủ đang cảm thấy bản thân bị sỉ nhục mất đi lý trí.

“Từ lúc nào ta cho phép các người lấy thanh danh của Minh cảnh?”

Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn như đang nói về một sự thật hiển nhiên, khí phách lộ ra không chút che giấu. Từ trên cao hắn nhìn xuống làm người ở dưới cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng không rét mà run!

“Mẹ kiếp, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ!”

Trong đại quân đột nhiên vang lên một tiếng hét, một bóng người giống như dã thú nhanh như chớp đánh về phía Tả Mạc đang đứng trên trời!

Khí tức vô cùng hung hãn mãnh liệt tựa như sóng dữ cuộn trào ầm ầm đánh về phía Tả Mạc.

Hạ Hầu Chi!

Đại tướng dưới trướng Hải Tâm Băng, một trong bốn đại tướng có thực lực cá nhân cưỡng hãn nhất Bắc Nguyên Băng phủ! Trong các đại tướng ở Bắc Nguyên Băng phủ, hắn là một kẻ rất lạ. Tới đẳng cấp như bọn họ thì có rất ít người không biết tới chiến trận, chỉ là người thấp kẻ cao mà thôi nhưng Hạ Hầu Chi thì lại không biết một chút nào.

Hắn si mê vũ lực cá nhân và chính vì thế nên chiến lực cá nhân của hắn cực kì cường hãn, ở Bắc Nguyên Băng phủ chỉ đứng sau mỗi Hải Tâm Băng.

Tính hắn nóng như lửa, không sợ trời không sợ đất, mấy lời của Tả Mạc đã làm hắn nổi giận!

Ầm!

Sát ý cuồng bạo lan ra khắp nơi, Hạ Hầu Chi bay lên không trung, không khí xung quanh hắn trở nên vặn vẹo, thân thể hắn bỗng to ra, cả người cuồn cuộn khói đen.

Trong khói đen, một luồng khí tức kinh người với tốc độ cực nhanh trở nên mạnh hơn.

Dường như bên trong khói đen có một con quái vật đang nhanh chóng thành hình.

Rất nhanh, một con quái vật thật lớn đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Tê!

Hàng loạt những tiếng hít thở nặng nề vang lên giữa ba mươi vạn đại quân.

Thân hình con quái vật thật sự quá khổng lồ, nó to như một ngọn núi và che phủ toàn bộ bầu trời. Chỉ cần thể tích kinh người như vậy đã khiến người ta mất đi ý chí chiến đấu.

Toàn thân con quái vật phủ đầy những hoa văn màu tối, hoa văn phức tạp huyền ảo, hai mắt mở to như hai chiếc động tối đen không nhìn thấy đáy. Tứ chi của nó thô lớn, cả người hơi ghìm xuống, mồm khẽ mở ra, khói đen từ những chiếc răng nanh toát ra nồng nặc. Đuôi của nó dài hơn mười dặm, chỉ cần khẽ vung vẩy trong không trung lập tức sẽ tạo ra một trận gió lớn.

An Mạc biến sắc, con minh thú này vừa xuất hiện liền tạo cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm!

Chắc chắn Hạ Hầu Chi không mạnh như thế!

Đây là phản ứng đầu tiên của An Mạc, thực lực hiện tại mà Hạ Hầu Chi thể hiện ra không kém hắn một chút nào. Rất nhanh An Mạc liền nghĩ ra, hai chữ cái như tia chớp hiện ra trong đầu hắn.

Tử sĩ!

Không tốt!

Cao thủ cấp bậc như này nếu muốn quyết tử thì chiến lực bộc phát ra sẽ vô cùng đáng sợ!

Hắn không ngờ tới Hạ Hầu Chi lại vì Hải Tâm Băng mà tình nguyện hi sinh, nữ nhân này…

An Mạc cắn răng định bay lên trước đón đầu, hiện tại dưới trướng vương chỉ có duy nhất hắn mới chống lại được. Hai mắt An Mạc lấp lánh quang mang giống như hai ngọn lửa đang hừng hực cháy.

Như nhận ra ý đồ của An Mạc, Tả Mạc dựng thẳng cánh tay lên.

An Mạc thấy vương thượng ra dấu liền sửng sốt. Khoảng thời gian này đi theo vương thượng hắn đã khá quen thuộc với các cử chỉ của vương thượng, vương thượng ra dấu như vậy có ý bảo An Mạc không cần phải tiến lên.

Vương thượng định làm gì?

An Mạc nghi hoặc, chẳng lẽ vương thượng định đích thân ra tay?

Hắn tin với thực lực của vương thượng thì việc đối phó với Hạ Hầu Chi là không thành vấn đề nhưng một khi Hạ Hầu Chi lằng nhằng kéo dài thì khí thế mà vương thượng mới đạt được trước đó sẽ tan thành mây khói.

Bây giờ khí thế là thứ quan trọng nhất mà song phương cần.

An Mạc rất tuân thủ kỷ luật, mấy ngày qua rốt cuộc hắn cũng nhận ra vương thượng chưa bao giờ làm việc lỗ mãng. Rất nhiều quyết định của vương thượng nhìn qua thì thấy không hợp lý nhưng kết quả cuối cùng lúc nào cũng rất bất ngờ.

An Mạc biết rõ, kì tích mấy ngày qua chắc chắn không phải chỉ dùng vào hai chữ may mắn là có thể giải thích được.

Hắn dừng lại, cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, nhìn vương thượng đầy nghi hoặc. Thực sự hắn rất tò mò không biết vương thượng sẽ giải quyết con minh thú này như nào.

-------------------------------

Chúc Nam Nguyệt nhìn thấy cự thú trên trời thì tâm tình suy sụp.

Chiêu này của minh chủ quả nhiên vô cùng xảo diệu. Sau bảy ngày bảy đêm tiến công liên tục, giờ đây uy thế của tân vương đang đạt tới cực đỉnh. Dùng Hạ Hầu Chi vậy bất luận là An Mạc hay tân vương đi ra đều sẽ làm giảm nhuệ khí đối phương.

Thậm chí Chúc Nam Nguyệt còn dám khẳng định, minh chủ căn bản không hi vọng vào việc Hạ Hầu Chi có thể đánh bại đối phương. Nàng chỉ cần hắn làm giảm khí thế hừng hực của đối phương hoặc dây dưa với tân vương một lúc, hoặc cuốn lấy đệ nhất chiến tướng An Mạc dưới trướng tân vương.

Chỉ cần khí thế của đối phương bị kiềm hãm, khả năng tấn công bị giảm mạnh thì sớm hay muộn cũng sẽ bị ba mươi vạn đại quân mài chết.

Để làm được điều đó, minh chủ không tiếc hết thẩy, sẵn sàng hi sinh một trong những trợ thủ có thực lực cao siêu của mình.

Nàng đang chơi một ván cờ đầy liều lĩnh!

Chúc Nam Nguyệt cảm thấy chỉ cần dựa vào ba mươi vạn đại quân là đã đủ rồi. Nhưng đối mặt với vị tân vương thần bí khó lường này, minh chủ vẫn rất cẩn thận, để gia tăng khả năng thắng trận, nàng không tiếc bất cứ giá nào.

Nam nhân này đã tạo ra cho minh chủ một áp lực rất lớn!

Quan hệ giữa Chúc Nam Nguyệt và Hạ Hầu Chi không sâu nhưng mọi người đều là đại tướng trong Bắc Nguyên Băng phủ, bình thường quan hệ cũng khá tốt. Nghĩ tới sau này không còn được gặp lại Hạ Hầu Chi nữa, tâm trạng của nàng có chút suy sụp.

Rất nhanh nàng liền ném những ý nghĩ này lại phía sau, trong mắt hiện lên sự bình tĩnh.

Hạ Hầu Chi đã đủ để gây chút phiền toái cho đối phương!

------------------------------

Ánh mắt Tả Mạc vẫn băng lãnh như cũ, cự thú trước mắt không thể tạo cho hắn chút cảm xúc nào. Vẫn như đứng trước ba mươi vạn đại quân, hắn hờ hững nhìn cự thú trước mắt.

Nhưng không ai biết đằng sau lớp mặt nạ, Tả Mạc đang cười đầy khinh miệt.

Từ trên thân thể cự thú trước mắt toả ra một luồng khí tức hoang dã, hắn quá quen với nó.

Hoang thú!

Con cự thú này không phải là minh thú, nó là một con hoang thú! Mặc dù hình dáng của nó so với hoang thú mà Tả Mạc dùng cấp cổ hoang tế thuật triệu hồi ra có chút khác nhau nhưng khí tức phát ra thì rất giống. Khác nhau chính là hoang thú trước mắt mang theo khí tức tử vong.

Đây là một con hoang thú đã chết.

Thật đáng tiếc!

Trong lòng Tả Mạc thầm hối tiếc, con hoang thú này chết rồi mà dư uy còn như vậy thì lúc sống sẽ mạnh tới mức nào.

Rống!

Minh hoang thú trước mắt đột nhiên há miệng rít gào, sức mạnh mênh mông ầm ầm bạo phát!

Nó ngồi chồm hỗm, viền mắt trống rỗng tựa như hắc động sâu không thấy đáy đang nhìn chằm chằm vào Tả Mạc như sắp nhào tới.

Ánh mắt Tả Mạc trở nên lạnh lẽo.

Bây giờ ngay cả hoang thú chân chính hắn còn chẳng sợ huống chi là một con hoang thú đã chết!

Mặc dù đối phương dùng minh thần lực luyện chế con hoang thú này nhưng Tả Mạc chỉ liếc mắt liền nhận ra con minh hoang thú này vẫn chưa được luyện chế hoàn toàn. Điều này cũng là bình thường, hoang thú viễn cổ là bách thú chi vương, dù đã chết nhưng nếu không đạt tới cảnh giới thần cấp thì không thể hoàn toàn luyện chế được.

Hoang thú chưa luyện chế hoàn toàn vẫn có bản năng như lúc còn sống, những bản năng này chính là kẻ thù lớn nhất của người luyện hóa.

Tên gia hỏa đang chạy tới phải thiêu đốt thần lực mới có thể ngăn chặn được bản năng của hoang thú trỗi dậy.

Chỉ tiếc là hắn đã coi thường bản năng của hoang thú!

Tử đầu ngón tay hắn, cấp cổ hoang tế thuật bắt đầu biến ảo, những dòng thần lực nhè nhẹ chảy xuôi tới đầu ngón tay hắn!

Một điểm ánh sáng mờ ảo bắn ra từ đầu ngón tay của Tả Mạc rồi chìm vào trong cơ thể hoang thú.

Thân thể của hoang thú thực sự quá khổng lồ, chút ánh sáng bé xíu đó so với thân thể to lớn của nó thực sự quá nhỏ bé, không đáng kể. Người nhìn thấy còn cảm thấy có chút hoang đường, chẳng lẽ tên gia hỏa đeo mặt nạ kia muốn dùng một chút thần lực như vậy để đánh bại minh thú cường hãn?

Đầu óc hắn có bình thường không?

Để đối phó với gia hỏa kinh khủng như vậy chỉ có thể dùng sức mạnh dời núi lấp biển mới được, còn chút ảnh sáng nhỏ xíu bằng hạt gạo kia thì làm được gì?

Rất nhiều người cảm thấy không hợp lý.

Nhưng Hải Tâm Băng đang đứng trên trời bỗng cảm thấy căng thẳng.

Cảm giác không lành hiện lên trong lòng nàng, nàng đứng gần nhất nhưng vẫn không thể nhìn ra rốt cuộc tên gia hỏa đeo mặt nạ kia vừa bắn ra thứ gì.

Ngay cả nàng cũng không nhìn ra thủ đoạn trong đó…

Tâm nàng không khỏi trùng xuống nhưng nàng không ra tay, mặc dù bình thường đầu óc của Hạ Hầu Chi không được nhanh nhạy cho lắm nhưng chiến lực rất mạnh, điều đó là không thể nghi ngờ!

Cảnh tượng tiếp sau đó khiến mọi người không biết phải nói gì, bọn họ trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt trở nên cứng đờ.

Hoang thú to như một ngọn núi không ngừng run rẩy, run lên một cách mãnh liệt. Từng làn khói đen mờ ảo không ngừng thoát ra từ trên người nó, cả người nó tựa như một cái sàng không ngừng lay động, từng lớp sóng gợn mà mắt thường cũng có thể thấy được không ngừng nhộn nhạo trong không trung.

Rống rống rống!

Tiếng rống giận thật đau xót tựa như cơn lốc nhanh chóng lan tràn khắp nơi.

Mắt thường cũng có thể thấy được sóng gợn với tốc độ rất nhanh đang khuếch tán, nó ẩn chứa một sức mạnh cường đại, ma tộc thực lực hơi yếu sẽ cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người lung lay bất định.

Mọi người đang ngây ra như phỗng dần tỉnh mộng, tất cả không khỏi cảm thấy hoảng sợ!

Chuyện gì vừa xảy ra thế?

“A a a!”

Tiếng gào thét thống khổ vang lên từ trong cơ thể hoang thú.

Mọi người ở Bắc Nguyên Băng phủ không khỏi biến sắc, Hạ Hầu Chi! Đây chính là âm thanh của Hạ Hầu Chi!

Tiếng thét của Hạ Hầu Chi đầy thống khổ, hắn như đang phải chịu một loại cực hình vô cùng kinh khủng.

Rất nhanh, tiếng gào thét dần yếu đi rồi biến mất.

Cự thú to như một ngọn núi khổng lồ thôi không run rẩy nữa. Viền mắt tựa như hắc động sâu không thấy đáy bỗng sáng lên một điểm tựa như sao trong đêm.

Nó há mồm rít gào giận dữ, tứ chi bật mạnh đánh về phía Tả Mạc.

Ầm!

Thân hình to lớn với thế tấn công như sấm sét tạo ra cảm giác cực kì đáng sợ! Tựa như có một tòa núi thật lớn đang đổ sập trước mặt, không gì có thể chống lại được!

“Vương thượng, cẩn thận!” An Mạc thất thanh hô lớn, sắc mặt đại biến, tốc độ của con minh thú vượt xa tưởng tượng của hắn!

Tả Mạc như không nghe thấy, toàn thân vẫn bất động.

Hoang thứ như từ trong không khí xuất hiện trước mặt hắn, quái vật khổng lồ như thế không hề có dấu hiệu báo trước bỗng dưng xuất hiện trước mặt khiến trái tim nhiều người muốn ngừng đập. Nó đang ở rất gần với Tả Mạc, đôi mắt của nó chỉ cách Tả Mạc có ba trượng.

Ầm!

Tiếng gió rít gào như biển gầm cuồng bạo cùng với đó là lốc bão ầm ầm đánh về phía Tả Mạc!

Bóng người kia vẫn ngạo nghễ đứng bất động trên lưng đồng cốt minh điểu vương tựa như không thấy gì, chỉ có mái tóc dài trắng như tuyết bay phần phật trong gió!

Trước mặt hoang thú khổng lồ, Tả Mạc thật bé nhỏ.

Bỗng, hoang thú phục người xuống.

Nam tử giống như tượng đá kia rốt cuộc cũng di chuyển, hắn giơ chân đạp lên mũi hoang thú.

Mũi hoang thú tựa như một con đường lớn.

Đi dọc theo mũi hoang thú tựa như đi trên đất bằng, hắn từng bước một hướng về phía trước.

Cảnh tượng trước mắt không có tiếng động, không phát ra hào quang nhưng lại có sức mạnh chấn nhiếp lòng người.

Không gian im lặng.

Khi hắn đi tới đỉnh trán của hoang thú thì ngừng lại, xoay người nhìn ba mươi vạn chiến bộ trước mặt!

Hoang thú đang nằm sấp bỗng dựng người dậy.

Trong tầm mắt hắn, ba mươi vạn chiến bộ đang dần thu nhỏ lại, hoang thú không ngừng nâng hắn lên, tầm mắt của hắn trở nên rộng rãi hơn, mái tóc trắng như tuyết tùy ý bay trong gió.

Từ trên cao hắn nhìn xuống, địch nhân phía dưới dày đặc chi chít.

Giọng nói lạnh lẽo cũng như chiếc mặt nạ đồng thau vang vọng khắp trời.

“Từ lúc nào ta cho phép các ngươi lấy thanh danh của Minh cảnh?”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK