Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cư dân Tiểu U trấn có chút dè chừng và sợ hãi nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, hắn thì coi như không thấy. Trấn nhỏ thường không có người tới nên chỉ có một lữ điếm duy nhất, Tả Mạc liền tới đó trọ.

Một lần nữa quay lại xã hội loài người nên cảm giác của hắn vô cùng tốt. Việc quan trọng nhất bây giờ vẫn phải là liên hệ với Mạc Vân Hải.

Mặc dù Mạc Vân Hải cách Minh cảnh rất xa nhưng với những người như Tả Mạc thì hắn vẫn có cách. Sau khi bước vào thần cấp, rất nhiều chỗ trước kia cảm thấy thần bí thì giờ chẳng còn thấy chút thú vị nào nữa. Hơn nữa sau trận chiến với đại trưởng lão Tả Mạc đã được lợi rất nhiều, nhất là những thần văn mà đại trưởng lão cất dấu, tất cả đều có ích cho Tả Mạc.

Trình độ thần văn của Tả Mạc tuyệt đối không thể so sánh với đại trưởng lão nhưng sau khi bước vào thần cấp, lý giải về thần văn cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều. Trong biển hoa văn của đại trưởng lão có rất nhiều thần văn, mấy năm nay ở trong hư không vô tận Tả Mạc đã tìm hiểu được kha khá. Đối với cường giả thần cấp thì chỉ cần nhớ lại một bộ phận nhỏ cũng đủ để hắn có thời gian thôi diễn ra toàn bộ thần văn.

Tả Mạc chậm rãi gấp hạc giấy lại, lúc này tâm trạng hắn rất kích động.

Lần cuối cùng liên hệ với mọi người là lúc rời khỏi Ương Thổ Nguyên, hắn tập trung chút thần lực còn lại gấp vân hạc giấy hoả tốc rồi đưa nó ra ngoài.

Sau khi gấp hạc giấy xong hắn nhẹ nhàng cho hạc giấy bay lên.

Nhưng rất nhanh hạc giấy lại biến thành nguyên hình trở về trong tay hắn.

“A!” Tả Mạc hơi giật mình, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải loại tình huống này, rất nhanh hắn đã hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.

Minh cảnh đã bị phong toả!

Kết luận này càng khiến Tả Mạc giật mình, cho dù là cường giả thần cấp cũng không có đủ sức để phong toả một cảnh, chỉ có các loại phù trận mới có khả năng này. Muốn phong toả toàn cảnh thì quy mô của phù trận phải đạt tới mức nào chứ, ngoại trừ người thống trị Minh cảnh thì không ai có đủ khả năng để thực hiện điều này.

Đột nhiên Tả Mạc nhớ lại, mười năm trước từng có tin đồn rằng một vị minh vương đã thống nhất được Minh cảnh.

Lúc đó mọi người không quá để ý tới tin tức này, Minh cảnh xa xôi thần bí, mọi người chẳng ai quan tâm tới. Trong lòng Tả Mạc chợt động, chẳng lẽ đây chính là thành quả của vị minh vương kia?

Tả Mạc cảm thấy phán đoán của mình là rất có khả năng nhưng này cũng có nghĩa là vấn đề càng thêm khó giải quyết. Ngay cả hạc giấy cũng không bay ra ngoài được vậy cũng có nghĩa truyền tống trận cũng không dùng được, lúc này thân thể hắn còn chưa bình phục nên không thể phá vỡ giam cầm của giới được.

Hạc giấy không bay khỏi Minh cảnh được, hắn lại không vào thập chỉ ngục được, vậy làm sao để liên hệ với Mạc Vân Hải?

Nghĩ cả nửa ngày hắn mới phát hiện ra trước mặt chỉ có một con đường, đi ra khỏi Minh cảnh!

Minh cảnh lớn như vậy tuyệt đối không có khả năng hoàn toàn phong bế, nhất định nó phải có con đường giao lưu với ngoại giới, chỉ cần bản thân dụng tâm tra xét thì nhất định sẽ có cách.

Có thể chịu đựng mười năm trong hư không vô tận thì những thứ này có xá gì?

Ánh mắt Tả Mạc đầy kiên định.

Hắn bắt đầu suy nghĩ tới việc bản thân nên làm thế nào mới đạt được hiệu suất mong muốn, càng về Mạc Vân Hải sớm càng tốt.

Hắn tin chắc rằng không có gì có thể ngăn cản được bước tiến của bản thân!

-------------------------------

“Ồ, A Man, ngươi mang quái nhân kia về rốt cuộc để làm gì?” Cư dân trong trấn nhỏ giọng hỏi.

A Man nhíu mày, quở trách nói: “Ai là quái nhân? Phải gọi là tiền bối! Cẩn thận đắc tội với tiền bối thì ngươi không gánh nổi trách nhiệm đâu!”

Người vừa nói lập tức co rụt cổ lại, những lời này của A Man rất thuyết phục, người kéo theo năm cỗ quan tài đi ra từ Hàn Minh đầm chắc chắn không phải là người bọn họ có thể đắc tội được.

A Man liếc mắt nhìn lữ điếm, đã năm ngày rồi tiền bối chưa đi ra ngoài.

Bình thường thì chẳng sao nhưng vừa nghĩ tới năm cỗ quan tài kia, cư dân trong trấn không khỏi cảm thấy có chút khủng hoảng. Ở Minh cảnh, có không ít kẻ luyện thi, chẳng lẽ vị tiền bối này chạy vào trong Hàn Minh đầm để đào thi thể sao?

Có rất nhiều người luyện thi nhưng đối với dân chúng bình thường thì chẳng ai thích việc luyện thi chút nào. Rất nhiều năm trước từng có một thành thị do một vị cao thủ luyện thi sai lầm nên dẫn tới hơn nửa thành thị biến thành cương thi.

Đã lâu lắm rồi không có ma luyện thi cường hãn như thế xuất hiện, nhưng nghĩ tới gia hoả đầu bạc tự nhiên chạy ra từ Hàn Minh đầm, trong lòng mọi người đều rất lo lắng.

Ngược lại A Man không tin vị tiền bối này là ma luyện thi, trên người vị tiền bối này không có chút minh khí nào. Hắn cảm thấy vị tiền bối này không giống ma tộc, hắn cũng không biết vì sao bản thân lại có cảm giác như vậy.

Bỗng từ trong lữ điếm phát ra quang mang vạn trượng vô cùng chói mắt.

Khí tức mênh mông giống như sóng biển ầm ầm tàn phá khắp nơi, lữ điếm giống như tờ giấy nhanh chóng bị xé toang.

Một toà hoàng kim chiến xa hiện ra trước mặt mọi người.

Chiến xa như do hoàng kim chế tạo thành, cao quý hoa lệ, xa đỉnh như trời cao buông xuống, tua cờ màu vàng trên xa đỉnh hạ xuống như hoả diễm kim sắc. Bánh xe được hai luồng hoả diễm kim sắc nâng đỡ phiêu phù trong không trung. Thân xa được điêu khắc hoa văn hình thái dương vô cùng tinh xảo, ở giữa tâm của những hoa văn thái dương có khảm những bảo thạch mà A Man không thể gọi tên nổi, chúng phát ra từng luồng quang mang.

Cả toà chiến xa dài khoảng hai mươi trượng, đồ sộ tới mức kinh người.

Toàn bộ Tiểu U trấn đều bị chiến xa này làm cho khiếp sợ. Rất nhiều người vô thức phịch một cái quỳ xuống đất, bọn họ hoàn toàn bị chiến xa trước mắt chinh phục, khí tức mênh mông thăm thẳm giống như quân vương cổ đại, quân lâm thiên hạ!

“A Man, ngươi muốn dẫn đường cho ta không?”

Một giọng nói mờ ảo từ trong chiến xa truyền tới.

Mặt A Man lộ vẻ kích động, không chút do dự liền nói: “A Man nguyện ý đi theo đại nhân!”

“Lên trên đi!”

A Man cảm thấy bản thân như đang cưỡi mây đạp gió nhanh chóng đi tới trên chiến xa. A Man rất cơ trí, lên xe lập tức liền hành lễ nói: “Tiền bối, chúng ta đi đâu đây?”

“Thành thị nào phồn vinh nhất giới này?”

“Là thành Ngô Ca.” A Man cung kính nói.

“Vậy đến đó.”

“Vâng!” A Man không nói nhiều.

Chiến xa phá không mà đi, như sấm như sét, tạo thành một vệt sáng màu vàng trên bầu trời.

-------------------------------

Tả Mạc đã suy nghĩ rất kĩ, mặc dù bây giờ thần lực của hắn chưa khôi phục nhưng cảnh giới thần cấp đã rất ổn định. Cao thủ bình thường tự nhiên không thành vấn đề, hơn nữa bên cạnh hắn còn có đám nhỏ hỗ trợ, còn có Thanh Hiểu cường hãn, nếu gặp phải cao thủ thần cấp cũng không phải không có năng lực đánh một trận.

Nói cách khác, bây giờ hắn đã là kẻ đứng ở đỉnh của thế giới. Hắn không muốn trêu chọc cường địch nhưng nếu người khác muốn trêu chọc hắn thì phải suy xét cho kĩ.

Cường giả phổ thông, chiến bộ, những thứ này đã không còn sức uy hiếp đối với những kẻ có cấp bậc như hắn nữa.

Bây giờ quan trọng nhất là phải nhanh chóng quay trở về Mạc Vân Hải, mau chóng thông báo cho Mạc Vân Hải biết hắn vẫn còn sống.

Lúc này không cần phải ẩn dấu thân phận, không những không cần ngược lại còn phải gióng trống khua chiêng làm người ta chú ý tới, chỉ có như vậy tin hắn còn sống mới nhanh chóng lan truyền ra bên ngoài.

Ngoài ra phách lối, hung hăng như thế, người ngoài vừa nhìn đã biết là không dễ chọc do đó hắn cũng tránh được không ít phiền phức.

Sau khi nghĩ thông suốt, Tả Mạc liền luyện chế ra một toà chiến xa thái dương vô cùng bắt mắt.

Với cảnh giới bây giờ của hắn, trình độ luyện khí đã đạt tới đỉnh cao, hơn nữa trong tay có rất nhiều tài liệu tốt, ngoài ra hắn còn tận lực truy cầu sự hoa lệ phách lối nên chiến xa thái dương vừa mới luyện ra đã có hình dạng như vậy!

Hoả diễm bao phủ bánh xe chính là thái dương thần hoả, toàn thân chiến xa có tám thần văn, có thể nói đây là sản phẩm tốt nhất của Tả Mạc. Khi chiến xa di chuyển phát ra tiếng sấm ầm ầm, bầu trời rung động, người nghe không khỏi cảm thấy hoảng sợ.

Mà người đứng xem căn bản cũng không nhìn thấy hình thật của chiến xa, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một ngọn lửa bừng cháy, khí tức mênh mông tựa như hoang thú ào tới trước mặt làm tâm thần người ta sợ hãi.

Hắn cường hoành như thế nên đi qua nơi nào cũng khiến người ta để ý, không ai dám trêu chọc vào.

Ý đồ của Tả Mạc không phải chỉ có thế, trên toà chiến xa thái dương hoa lệ này có rất nhiều thần trận có thể cuồn cuộn không ngừng hấp thu các loại lực lượng sau đó chuyển hoá nó thành thần lực để bồi bổ cho thân thể Tả Mạc.

Tả Mạc cảm giác được bản thân đang không ngừng hồi phục.

Hư không vô tận không thể nghi ngờ chính là nơi ma luyện rất tốt nhưng không phải là nơi tốt nhất để tu luyện. Nơi đó chỉ có hư không trống trải, không những khó bổ sung thần lực mà còn phải cảnh giác việc thần lực không chút tiếng động im hơi lặng tiếng biến mất.

Trong mười năm nay hắn luôn phải nghĩ cách để tẩm bổ cho năm người. Sức sống của năm người đã gần cạn, muốn bọn họ sống sót thì phải bổ sung nguyên khí cho bọn họ.

Năm cỗ quan tài được năm thần trận không ngừng bồi bổ.

Trong mười năm này, Tả Mạc không lãng phí ngày nào. Vì muốn cứu năm ngươi nên hắn đã phải hết sức cố gắng lấy thần văn làm gốc, phù văn làm cành sáng tạo ra thần trận. Dọc đường đi, hắn kéo theo năm cỗ quan tài cùng Thanh Hiểu và đám nhỏ, giống như châu chấu vậy, nơi bọn họ đi qua tất cả đều bị cày xới để tìm kiếm tài liệu. Ngay cả những vật báu vô giá kia Tả Mạc cũng không chút do dự đều để cho đám người Vi Thắng và mấy đứa nhỏ dùng.

Trừ cái đó ra, hắn còn phải không ngừng tu luyện, ổn định cảnh giới của bản thân.

Thần trận nghịch thiên có khả năng đoạt mệnh, vô số thiên tài địa bảo đều không chút do dự vứt vào.

Mười năm bồi luyện, tình trạng của năm người rốt cuộc càng ngày càng tốt hơn.

Tả Mạc đã có thể nghe được nhịp thở của năm người bọn họ, thân thể thối rữa của bọn họ bắt đầu có sức sống trở lại.

Mười năm chưa từng gián đoạn, lĩnh ngộ của Tả Mạc đối với sức mạnh đã đạt tới mức kinh người. Hắn biết rõ bản thân cần làm gì để khôi phục lại sức mạnh, thần lực không khôi phục nhưng cảnh giới của hắn đã rất vững chắc nên hắn vẫn có rất nhiều biện pháp.
Chiến xa đi qua tầng mây dày đặc, vô số sấm sét bị hấp dẫn, hàng ngàn hàng vạn tia sét đánh vào trên chiến xa, chiến xa bị lôi mang bao phủ nồng nặc tới cực hạn, vô cùng chói mắt giống như thiên thần hạ phàm.

Lôi nguyên nồng nặc bị thần trận trên chiến xa hấp dẫn, cuồn cuộn không ngừng chuyển hoá thành thần lực tẩm bổ cho thân thể Tả Mạc.

Giống như sa mạc khô cằn, thân thể hắn tham lam hút lấy từng giọt thần lực, tích luỹ từng chút sức sống một.

-------------------------------

A Man ngơ ngác nhìn thấy sấm sét không ngừng hiện ra ở bên ngoài, lúc tia sét đầu tiên đánh tới hắn sợ gần chết. Nếu bị tia sét lớn như vậy đánh trúng thì chỉ còn nước tan thành tro bụi mà thôi.

Cảnh tượng tiếp theo làm hắn không còn biết nói gì nữa.

Ngàn vạn tia sét từ trong tầng mây chui ra điên cuồng oanh kích chiến xa!

Mất một lúc lâu hắn mới có thể bình tĩnh trở lại, hắn vô thức sờ sờ mặt mình, may quá, còn sống!

Bản thân vậy mà vẫn còn sống!

Ông trời ơi!

Bỗng hắn trở nên vô cùng kích động, cảnh tượng vừa rồi là cảnh tượng đồ sộ nhất mà hắn từng thấy trong đời!

Tiền bối thực lợi hại!

Lúc này hắn chỉ hận không thể quỳ xuống mà lạy, bản thân thực sự quá may mắn!

“A Man.”

Giọng tiền bối ở bên trong chiến xa truyền ra, A Man giật mình cung kính nói: “Có A Man!”

“Đưa thần quyết ngươi tu luyện cho ta xem.”

A Man là kẻ cơ trí lập tức hiểu ra vấn đề, mừng như điên, hiển nhiên vị tiền bối này đang muốn chỉ điểm cho mình.

“Vâng!”

Hắn kiềm chế kích động trong lòng lấy ra một mảnh xương khắc đầy hoa văn, hai tay thành kính dâng lên.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK