Trấm Nam Thắng lại bị hủy!
Tin tức này như một cái bạt tai tát thẳng vào mặt Hạ Tường, Hạ Tường chỉ cảm thấy một luồng máu lạnh xộc lên cổ, thiếu chút nữa ngã lăn ra. Sắc mặt các trưởng lão khác cũng chẳng khác bao nhiêu, thời gian vừa qua chiến thắng không ít khiến bọn họ thấy được hi vọng sống.
Nhưng ngay lúc này lại bị gặp chuyện phiền muộn.
“Ai! Con mẹ nó là ai?” Một trưởng lão không thể kìm nổi, gầm lớn lên.
"Nhất định là bọn nó! Nhất định là bọn nó!"
Tất cả đều kích động, các trưởng lão lúc này như bầy sói bị dồn tới chân tường, ai nấy mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển không ngừng.
Hạ Tường ổn định tâm thần, hắn ra sức lệnh cho chính mình bình tĩnh lại, hắn hất tay lên, ngăn các trưởng lão khác gào thét, nói: “Chúng ta phải phản kích! Phản kích thật mãnh liệt! Lão tổ đang nhìn chúng ta, cả Tiểu Sơn giới này cũng đang nhìn chúng ta, nếu chúng ta bị đánh bại dễ dàng như vậy về sau sẽ chẳng ai nghe theo, lão tổ cũng sẽ không nhẫn nại nổi nữa. Chúng ta sẽ chết chắc!”
“Bắt lấy bọn chúng! Đánh chết chúng! Không tiếc bất cứ giá nào!”
Hạ Tường dùng ngữ khí gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
“Trận chiến đã bắt đầu! Đây là trận chiến của chúng ta! Sống hay chết đều phụ thuộc vào nó!"
Không ai nói gì, mắt các trưởng lão đều đỏ ngầu, hung hăng hưởng ứng.
Cát Vĩ và Tôn Bảo đều cẩn thận tiến từng bước trong đường hầm, đôi mắt hai người lộ vẻ say mê không tự chủ được nhìn về phía bốn vách tường dày đặc những phù văn. Bọn họ chẳng khác gì nhà quê ra tỉnh, chỉ hận mí mắt mở không đủ lớn.
Trong đường hầm an tĩnh vang vọng tiếng trầm trồ của hai người.
“Ông xem, không ngờ có thể liên kết như vậy!” Cát Vĩ chỉ vào một nơi, khen không dứt lời: “Thật không biết trong đầu ông chủ là cái gì, ngay cả cách này cũng nghĩ ra được!”
“Đúng vậy!” Tôn Bảo đồng ý trả lời, ánh mắt không dời được tới nửa phân: “Học vấn phù trận của ông chủ càng lúc càng tiến bộ.”
“Ừ, ta cảm thấy ông chủ không chừng có thể kiếm được ngọc bài phù trận tông sư về chơi đấy.” Cát Vĩ nói.
“Ông chủ sẽ không hứng thú đâu.” Tông Bảo ngắm nghía một lúc lâu rồi mới thỏa mãn thu hồi ánh mắt: “Ngọc bài phù trận tông sư có tác dụng gì với ông chủ? Ông chủ dựa vào nó kiếm cơm chắc? Hai ta ngược lại lại phải đi kiếm lấy một cái thật, miễn cho về sau ngay cả tư cách làm trợ thủ cho ông chủ cũng chẳng có. Nhìn phù văn này xem, lưu loát như được vẽ lên, phép luyện hỏa của ông chủ cũng cao khỏi phải nói. Theo ý ta, nếu ông chủ luyện khí, chúng ta cũng chỉ có thể làm trợ thủ mà thôi. Mà ông nghĩ xem, ông chủ mới bao nhiêu tuổi?”
Cát Vĩ nghe vậy, gật đầu trả lời: “Ông nói không sai. Lũ thỏ hạ cấp cũng cần mài dũa một phen. Ài, giá mà bọn chúng có một nửa thiên phú của ông chủ thì tốt biết bao.”
Tôn Bảo cười nhạo nói: “Một nửa thiên phú, ông đừng nằm mơ nữa. Tuổi của chúng ta đều không nhỏ, ông đã gặp quái thai như ông chủ chưa? Mẹ ơi, đúng là không phải người nữa, thành Kim Ô này chẳng hạn, chỉ một người dựng nên, còn dùng cả thuật luyện hỏa nữa. Ông không biết chứ, lúc đó ta trợn tròn cả hai mắt.”
Cát Vĩ đồng cảm sâu sắc, gật đầu: “Khác gì đâu, ta lúc đó cũng ngây ngốc cả ra. Chúng ta nhiều trợ thủ như vậy mà không ngờ lại chẳng cung ứng nổi. Mấy ngày nay ta ngủ cũng chẳng ngon, sợ cung cấp không đủ. Thuật lửa giấy của ông chủ, tuyệt thật, chỉ xem thôi cũng là một loại hưởng thụ, đã nhìn vào là chẳng muốn đi đâu nữa.”
Tôn Bảo cười ha hả: “Ai cũng vậy cả thôi. Đã có ai thấy qua thuật luyện hỏa xuất thần nhập hóa như vậy chưa? Còn cả lầu canh phù chiến kia, một người, ba mươi sáu cái lầu, mẹ ơi, may mà ông chủ là ông chủ, nếu ở chỗ khác, mọi người đều mất việc mất.”
“Có thành, lại có lầu phù chiến, thành Kim Ô của chúng ta giờ có thể coi là nơi duy nhất ở Tiểu Sơn giới.” Cát Vĩ đầy tự hào nói.
“Đúng vậy!” Tôn Bảo cũng lộ vẻ tự hào, hắn nhìn khắp bốn phía, cố hạ giọng nói: “Chẳng qua ta cũng thấy, ông chủ chưa chắc đã ở lại Tiểu Sơn giới. Ngươi xem cái đường hầm này, những phù trận này, đại trận này nữa, ngoại trừ Kim Đan ra, ta không nghĩ được ai lại dùng được nhiều đại trận như vậy.”
Cát Vĩ im lặng một lát rồi mới nói: “Dù sao ta cũng tính đi theo ông chủ. Tuổi của ta cũng không nhỏ, sao không hiểu chuyện này chứ. Ông chủ cũng không phản đối chúng ta, còn về chuyện khác, sống chết có mạng, ta cũng lười suy nghĩ.”
“Những lời thừa này cần gì ông nói” Tôn Bảo hoàn toàn thất vọng: “Đám người chúng ta hiện giờ, sẽ không có ai trốn, tên thỏ đế nào dám trốn ta sẽ đánh gãy chân hắn. Ta có lòng tin với ông chủ, chỉ một Tiểu Sơn giới nhỏ nhoi sao vây được ông chủ.”
"Vậy nói cái này làm gì?" Cát Vĩ liếc mắt nhìn vào đối phương.
Tôn Bảo hưng phấn nói: “Ông chẳng lẽ không thấy kích thích sao? Chúng ta sẽ đối phó với kim đan đấy! Kim đan đấy!”
Cát Vĩ liếc mắt xem thường, không chút kích động nói: “Đều đã mấy chục tuổi rồi, sao còn giống trẻ con vậy? Nhanh nhanh chút đi, đừng để lỡ, chúng ta cần chuyển đồ cho ông chủ, ông chủ đang chờ đấy.”
“Ngươi thật sự không không thấy kích thích sao? Kim đan đấy, là kim đan cơ đấy…”
“Ừ, rất kích động.”
“Ông không hề kích động, sao ông không kích động cơ chứ? Ông…”
“Ông còn nhiều sức vậy lát về luyện chế thêm vài cái bồ đoàn Hắc Luyện, lão cành trúc giờ cũng cung không đủ cầu kìa…”
Bao Dịch nhìn tinh thạch chất đống như núi trong thương khố, khuôn mặt như nở hoa. Ông chủ nói không sai, phản ứng dây chuyền thật quá nhanh! Sau khi tên lão đại kia đi, rất nhanh đã có vài nhóm tu giả tới. Có người là mua được bồ đoàn Hắc Luyện rồi nghe danh mà tới, có người lại chỉ tạt qua.
Cái này cũng phải cảm ơn ngoại dường, ngoại đường không ngừng lấn tới, những tu giả khác không ngừng lui lại, vì vậy có không ít tu giả tới thành Kim Ô. Mỗi tu giả tạt qua, khi thấy thành Kim Ô đều kinh ngạc không nói nên lời, thiếu chút nữa rớt từ trên không xuống.
Mà đồ bán trong thành càng khiến người ta cảm thấy muốn phát điên.
Đặc biệt là sự xuất hiện của bồ đoàn Hắc Luyện càng là một cơn chấn động lớn, mỗi ngày người tới mua bồ đoàn Hắc Luyện đều phải xếp thành một hàng dài. Mỗi người mua một cái là không tưởng, thường thường là một đám người, một lần mua tới mười mấy cái, khoảng ba người dùng chung một cái, cơ bản có thể thỏa mãn yêu cầu thường ngày.
Chẳng qua kết quả trực tiếp nhất mà bồ đoàn Hắc Luyện mang tới là tinh thạch vốn bị mọi người ném khắp nơi giờ nhanh chóng tăng giá. Có bồ đoàn Hắc Luyện, tinh thạch cũng tương đương với linh cốc, rất nhiều tu giả không dám bỏ tinh thạch ra mua sắm, chỉ dùng tài liệu để đổi.
Thế là các loại tài liệu như thủy triều dâng lên, ùn ùn chuyển tới thành Kim Ô, khiến cho Bao Dịch về sau không thể không tăng phẩm cấp tài liệu cho phép trao đổi.
Bao Dịch mặt đầy ánh hồng, tinh thần phấn chấn, hắn làm thương nhân chợ đen lâu vậy, trước nay chưa từng làm ăn tới bước này. He he, hiện giờ những gì hắn bán đã trực tiếp cải biến cục diện ở Tiểu Sơn giới, hắn cảm thấy hạnh phúc muốn ngất mất.
Cục diện cung không đủ cầu càng khiến hắn quyết tâm đem yếu quyết chữ “đen” phát huy tới mức tận cùng.
Pháp bảo, tài liệu, tinh thạch. . .
Nhận, đều nhận!
Đắt? Ồ, thật xin lỗi, chúng ta không chiết khấu!
Cảm giác giàu có chưa từng thấy lan tỏa khắp người hắn.
Cuộc sống như vậy còn cầu gì nữa!
Bầu trời mênh mông màu máu, đầy vẻ âm trầm, mặt đất hoang vu vắng lặng, cây cỏ không sinh sôi, đây là một nơi ở Đô Thiên Huyết giới.
Một cánh yêu quân bao quanh một mắt suối trông như một con mắt máu, đây là một nguồn suối mắt máu. Suối mắt máu rất thường thấy ở Đô Thiên Huyết giới, đối với yêu ma mà nói, suối mắt máu là nơi cực tốt. Yêu có thể mượn nó để ngưng thần tĩnh khí, còn ma có thể trực tiếp uống máu trong suối, khôi phục thể lực. Nhưng đối với tu giả mà nói, suối mắt máu là nơi cực kỳ tồi tệ, càng ở gần suối mắt máu, linh lực sẽ càng cuồng bạo xao động. Mà nước trong suối mắt máu này càng là độc dược trí mạng đối với tu giả, tu giả dưới kim đan chỉ hít phải sẽ trúng độc, hơi không cẩn thận sẽ mất mạng.
Cánh yêu quân này có quy mô khoảng một ngàn người.
“Chúng ta còn cách Tiểu Sơn giới bao xa?” Tướng lĩnh đứng đầu hỏi.
“Còn khoảng mười lăm ngày đường.” Phó tướng vội vàng trả lời.
Đột nhiên, một viên châu ở cổ tay hắn đột nhiên lấp lóe ánh sáng xanh, hắn ồ nhẹ một tiếng: “Tín hiệu màu lam! Mệnh lệnh của hội trưởng lão!”
Chỉ thấy hắn lấy hạt châu phát sáng xanh lam trên tay ra, ném xuống mặt đất trước mặt. Bộp, hạt châu vừa rơi xuống mặt đất đã nhanh chóng chui vào, một gốc cây màu xanh lam dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng sinh trưởng, nở hoa, kết quả.
Từ lúc bắt đầu tới khi hoàn thành chỉ hai nhịp thở.
Quả cây màu xanh lam tỏa ra làn sương mênh mông màu xanh, màn sương không gió mà tự chuyển động, tụ tập lại, hình thành một khuôn mặt già nua.
"Thiên Sinh các hạ, theo quyết định của hội trưởng lão, đặc lệnh cho quý bộ nhanh chóng đuổi tới Tiểu Sơn giới, công chiếm, chặn giữ sông ranh giới sang Thiên Thủy giới, không được sai sót!"
"Rõ!" Thiên Sinh lẫm liệt nhận lệnh.
Bộp, sương khói tiêu tan, gốc cây xanh lam này cũng nhanh chóng khô héo, hóa thành tro, một trận gió thổi qua, không còn chút tăm tích.
“Truyền lệnh xuống, lập tức tập trung, chuẩn bị lên đường.” Thiên Sinh trầm giọng nói.
"Rõ!" Phó tướng vội vàng nhận lệnh đi ra.
Trong lòng Thiên Sinh thầm nhớ lại mệnh lệnh vừa rồi, trong các loại mệnh lệnh của yêu quân, chỉ có lệnh của hội trưởng lão mới có thể sử dụng tín hiệu màu lam. Cũng có thể nói là, mệnh lệnh này được truyền trực tiếp thông qua hội trưởng lão, tình huống này cũng khá hiếm thấy, hắn lần đầu gặp phải.
Tiểu Sơn giới nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tuy vừa nghỉ ngơi chưa bao lâu, mọi người vẫn chưa hết mệt mỏi, song mệnh lệnh vừa truyền xuống, tính kỷ luật của yêu quân lập tức thể hiện, bọn họ nhanh chóng tập hợp xong.
"Dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào Tiểu Sơn giới!"
Đổng Thần nhàn rỗi vặn eo, trong Tiểu Sơn giới thế cục khẩn trương, có thể có cuộc sống nhàn rỗi như vậy cũng không dễ. Hắn thầm tự đắc mình thật thức thời, là người đầu tiên nương tựa vào ngoại đường, hắn nhanh chóng trở thành tấm gương, phụ trách thành lập phân bộ đầu tiên của ngoại đường.
Phân bộ đầu tiên của ngoại đường, hắn nheo nheo con mắt, hưởng thụ ánh mặt trời chiếu xuống bản thân, chỉ riêng danh hiệu này đã đủ bảo đảm cho mãi no đủ rồi.
Tuy rằng nhiệm vụ mỗi tháng không nhẹ, nhưng so với cuộc sống lúc trước cũng có thể coi là một trời một vực.
Ừm, phải xin tổng bộ đưa một nhóm tu nô tới mới được.
Đột nhiên, một thủ hạ lảo đảo chạy vào trong sân, kinh hãi thất thố kêu lên: “Đại nhân! Đại nhân! Không hay rồi! Không hay rồi!”
Giấc mộng đẹp của Đổng Thân bị quấy nhiễu, hắn không vui, nhíu mày nói: “Hoảng hốt cái gì, ta còn chưa chết đâu!”
“Không hay rồi! Đại nhân! Thật sự không hay rồi…”
“Hừ, nói đi, có gì không hay?” Đổng Thân trong lòng càng không vui, hắn quyết định nếu chuyện tên này báo cáo không lớn hắn sẽ phạt thật nặng.
“Có người giết tới cửa…”
“Bốc phét!” Đổn Thần khó chịu nói: “Tiểu Sơn giới này, ai dám tới ngoại đường chúng ta làm càn…”
Thanh âm của hắn chợt nghẹn lại, cả người cứng đờ, ngây ngốc nhìn vào bầu trời.
Trên trời, một đội ngũ đang bao vây bọn hắn.
Nghĩ tới một chuyện, sắc mặt Đổng Thần lập tức không còn chút máu, tay chân lạnh buốt!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK