“Tiêu Như Kiếm, Hà Tư, An Hải chết rồi. Bị người ta giết.” Giọng Đàm Húc bình thản giống như việc hắn vừa nói ra không liên quan gì tới hắn.
“Chuyện gì đã xảy ra? Lúc nào bọn họ cũng như đang mưu tính việc gì, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện?” Niếp Thần nhíu mày.
“Bọn họ mưu tính một con bạch tuộc viễn cổ ở Biển Đen.” Nữ tu có dung mạo xinh đẹp nói, vẻ mặt nàng lạnh như băng, nàng là băng sơn mỹ nữ Chân Lăng Mộng nổi tiếng ở Côn Luân. Số nam đệ tử Côn Luân ái mộ nàng đếm không hết. Nàng không những dung mạo xuất chúng, thiên phú cũng cực kì xuất sắc, tu luyện khắc khổ, thực lực bất ngờ tăng mạnh làm vô số đệ tử nam tự ti mặc cảm mà không ai dám nói ra.
Đàm Húc thản nhiên nói: “Bọn họ chết trong tay người khác, hừ, học nghệ không tinh, muốn chết cũng phải giữ chút thể diện cho Côn Luân chúng ta chứ!”
Niếp Thần hơi nhíu mày, hắn rất bất mãn với thái độ của Đàm Húc nhưng hắn cũng biết Đàm Húc là kẻ biết điều.
Tính tình của Đàm Húc có chút quái dị, không được các đệ tử hoan nghênh lắm. Niếp Thần thì ngược lại, tướng mạo của hắn không anh tuấn nhưng khí chất điềm đạm, mặc dù thực lực cao siêu nhưng lại khiến các đệ tử cảm thấy gần gũi nên rất được các đệ hoan nghênh ủng hộ. Hơn nữa quan hệ giữa hắn và Lâm Khiếm rất tốte, bây giờ Lâm Khiêm nắm quyền Côn Luân nên địa vị của hắn cũng như nước lên thuyền lên.
Hắn trầm ngâm nói: “Thực lực của Như Kiếm sư đệ không tồi, lại là người cẩn thận, nếu đã muốn động thủ thì đã chuẩn bị từ trước. Thực lực của Hà Tư An Hải mặc dù bình thường nhưng nếu ở bên ngoài tuyệt đối xếp vào loại hảo thủ. Trên người Hà sư muội còn có đâu sát kiếm trận của Hứa sư thúc, trên người An Hải còn có bách âm diệt hồn kiếm hoàn của Ngũ sư thúc, trừ phi đối phương quá cường đại thì sao có khả năng chết trong tay người khác chứ?”
Hắn thấy Chân Lăng Mộng và Đàm Húc hai người không có chút hứng thú với việc này nên không tiếp tục nói nữa. Nhiệm vụ lần này của bọn họ rất gian khổ, áp lực cũng rất lớn.
Phôi thần binh ở di chỉ viễn cổ bọn nhất định phải có. Thông tin của Côn Luân nhạy bén tới mức nào chứ, khi di chỉ vừa mới được phát hiện thì Côn Luân lập tức nhận được tình báo. Sau đó Côn Luân bắt đầu vận dụng các loại thủ đoạn, các loại bói toán để tìm kiếm đầu mối.
Khi người khác còn đang nghĩ về việc bên trong di chỉ có cái gì thì Côn Luân đã tính được ra bên trong đó có phôi thần binh, các loại chiến lực cao giai không ngừng thâm nhập, mạnh lưới tình báo cũng được phát động, hao tổn rất nhiều tâm cơ mới có được một kiện tín vật.
Ba người Niếp Thần là lứa đệ tử kiệt xuất mới của Côn Luân, trước đây thiên phú của bọn họ không tính là mạnh nhưng sau khi tu luyện thần lực, tài năng bộc lộ ngày càng mạnh.
Mấy năm tu luyện thần lực, được thế hệ trước toàn lực giúp đỡ, Côn Luân xuất hiện một nhóm đệ tử thần lực có thiên phú xuất sắc. Tốp đệ tử này đều có thiên phú vô cùng xuất sắc, để tạo ra một nhóm cao thủ như này Côn Luân đã bỏ ra một khoản rất lớn. Bọn họ cũng kiên nhẫn khắc khổ, không phụ sự kì vọng của Côn Luân đối với họ, tiến bộ nhanh chóng.
Bên trong Côn Luân gọi tốp đệ tử này là Côn Luân Tử.
Mỗi một vị Côn Luân tử ở trong Côn Luân đều được hưởng đặc quyền, bọn họ được cung cấp tài liệu tốt nhất, đãi ngộ tốt nhất, bọn họ chịu sự quản lý trực tiếp từ Lâm Khiêm.
Thực lực của mỗi vị Côn Luân tử đều sâu không thể dò được.
Thiên phú xuất sắc cùng tài nguyên khổng lồ, lại còn kết hợp với tính cách kiên nhẫn đã tạo ra một nhóm Côn Luân tử vô cùng cường đại. Bọn họ đại diện cho chiến lực cao nhất của Côn Luân, vô cùng trung thành với Côn Luân, bọn họ tự hạn chế mà khắc khổ, bọn họ vô tình lãnh khốc, bọn họ xuất hiện ở những nơi nguy hiểm nhất, bọn họ là thần tượng mà tất cả đệ tử Côn Luân đều sùng bái.
Từ khi Côn Luân tử thành lập tới nay, đây là lần đầu tiên một nhiệm vụ mà phải phái ba vị Côn Luân tử đi, có thể thấy được khát vọng của Côn Luân đối với phôi thần binh này.
“Ta đi tu luyện đây.” Đàm Húc bỏ lại một câu rồi rời đi.
Mà Chân Lăng Mộng thì không nói một lời liền rời đi, chỉ để lại Niếp Thần cười khổ bất đắc dĩ.
------------------------------
“Phía trước chính là Liên Tôn tự rồi.” Quản sự vô cùng vui mừng, có thể sống sót mà bay qua Biển Đen thì đúng là ông trời đã phù hộ.
Liên Tôn tự lấy hoa sen làm chủ, dọc đường tùy ý có thể thấy các loại điêu khắc hoa sen, tinh mỹ thanh nhã làm người ta vô cùng yêu thích. Nhưng ngoại trừ Tông Như biết thưởng thức, những người khác đều không nhìn tới, vẻ mặt mọi người đều cảnh giác nhìn ngó xung quanh.
Bọn họ cảm thấy vài luồng khí tức nguy hiểm vừa lướt qua họ.
Có thể khiến họ cảm thấy nguy hiểm thì thực lực của đối phương là không thấp.
Bất cứ khởi đầu nào của một thời đại thì thiên tài luôn xuất hiện lớp lớp. Mạc Vân Hải phát triển cực nhanh, những người khác cũng chẳng cam tâm lạc hậu. Thực lực mấy người vừa rồi ngay cả Vi Thắng cũng có chút kiêng kị là đã đủ biết rồi.
Xem ra, mê lực của phôi thần binh vượt xa sức tưởng tượng của họ.
Tả Mạc đứng ở mũi tàu, trong lòng xao động, ánh mắt của hắn đã trở nên tinh tế hơn nhiều, vừa rồi hắn thậm chí còn nhìn thấy cả ma tộc yêu tộc, điều này làm hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng, trang bị thần binh đối với bất cứ thế lực nào mà nói cũng là vũ khí mang tính chiến lược, chỉ cần có một chút cơ hội thì không ai cam tâm nhường cho kẻ khác.
Bỗng có một thiện tu mặc áo bào trắng, tay áo có hoa sen bay tới trước mắt.
Toàn bộ đội tàu lập tức rơi vào trạng thái phòng bị.
Đối phương không để ý tới thái độ đề phòng của bọn họ, thi lễ rồi nói: “Các vị khách nhân Mạc Vân Hải, gia sư có lời mời.”
Tả Mạc nheo mắt, vậy mà đối phương lại nhận ra lai lịch của bọn họ!
Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận, quan sát đối phương một hồi rồi mở miệng nói: “Có phải Liên Tôn tự?”
Đối phương cười nói: “Tại hạ là bạch liên tôn giả của Liên Tôn tự.”
Quản sự biến sắc, sắc mặt Lao Đức Quang cũng trở nên trắng bệch, hắn cẩn thận tiến tới bên cạnh Tả Mạc, hạ giọng nói: “Liên Tôn tự có bốn đại tôn giả, thanh hồng bạch hắc, bốn vị liên tôn giả. Bọn họ có địa vị rất cao trong chùa, gần với chưởng môn.”
Sư phụ của bạch liên tôn giả vậy chẳng phải là chưởng môn Liên Tôn tự sao?
Tả Mạc lập tức ý thức được hành tung của mình đã bại lộ, lúc này không che giấu nữa, cười nói: “Làm phiền đi trước dẫn đường.”
Dưới sự chỉ dẫn của bạch liên tôn giả, bọn họ đi đến một nơi không hề khiến người ta chú ý tới.
Quả nhiên là chưởng môn Liên Tôn tự!
Cửu đại thiền môn luôn là đối tượng Mạc Vân Hải quan tâm nhiều nhất, mấy vị chưởng môn của cửu đại thiền môn Tả Mạc vừa nhìn đã nhận ra.
Khi Tả Mạc nhìn thấy gã thiếu niên bên cạnh chưởng môn Liên Tôn tự thì mắt nheo nheo lại.
Dưỡng Nguyên Hạo!
Đệ nhất chiến tướng của cửu đại thiền môn, Dưỡng Nguyên Hạo!
Sao hắn lại tới đây?
Mặt Tả Mạc vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng dậy sóng không thôi, bỗng nhiên hắn ý thức được lần gặp mặt chính là một cơ hội mới.
------------------------------
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ mạnh không dứt như muốn xé rách màng nhĩ, quang ngân như mưa xẹt qua bầu trời phản chiếu khuôn mặt lãnh khốc vô tình của Biệt Hàn.
Hai bên đã quấn lấy nhau, chém giết loạn hết cả lên.
Biệt Hàn vứt hết kĩ xảo, trực tiếp xung kích, nằm ngoài dự đoán của Hải Kim Vân và Thường Vũ Sinh, bọn họ không ngờ Biệt Hàn không chiếm ưu thế nhân số lại dám trực tiếp xông trận như vậy.
Nhưng hai người cũng không phải người thường, rất nhanh đã có phản ứng lại.
Lấy xông trận đối xông trận!
Chiến bộ của Hải Kim Vân giống như một con sư tử đang phẫn nộ rít gào nghênh đón Nghiệt bộ đang lao tới. Mà chiến bộ của Thường Vũ Sinh thì duy trì khoảng cách thích hợp với Hải Kim Vân, hắn giống như một thanh chủy thủ được giấu đi chờ đợi cơ hội cho đối phương một kích trí mạng!
Hai dòng nước lũ trực tiếp va vào nhau, vô số đốm lửa chói mặt đột nhiên bùng lên!
“Giết!” Hải Kim Vân xôgn lên đầu tiên, khuôn mặt màu vàng trở nên vặn vẹo dữ tợn, cả người hắn phát ra kim quang, giống như mặt trời làm người ta không dám nhìn thẳng, là hình tượng bắt mắt nhất trên chiến trường!
Hắn không chút e sợ, đại đao đen xì hoành không chém xuống, ma kỵ dưới thân rít gào giống như chiến thần vậy.
Thiết vệ tinh nhuệ bảo vệ ở bên hắn tránh cho Hải Kim Vân không rơi vào hỗn chiến. Hải Kim Vân nhìn không chớp mắt, ma kỵ dưới thân nhảy về phía trước, đại đao đen xì trong tay đột nhiên phát ra kim quang chói mắt, một đao chém xuống!
Đao mang kim sắc dài tới vài chục trường kèm theo khí tức hủy thiên diệt đại, thế tới không thể nào chống đỡ ầm ầm chém về phía trước!
Ánh sáng màu vàng lấp lánh bất định phản chiếu gương mặt các chiến sĩ Nghiệt bộ, chợt sáng chợt tối, bọn họ vẫn lãnh khốc như trước, không vì đao mang kinh thế hãi tục kia mà xao động.
Con ngươi xám trắng không hề có chút sức sống nào, khuôn mặt đạm mạc không chút biểu tình, bọn họ giống như đến từ một thế giới khác.
Khi mà đao mang sắp chém tới bọn họ thì thần trang trên người chiến sĩ Nghiệt bộ đột nhiên sáng lên ngân quang loang lổ, những ngân quang này giống như phù trận vậy, lại có thể khiến Nghiệt bộ không chút cảm xúc lộ ra vẻ thống khổ.
Bọn họ tựa như đang phải chịu đựng thống khổ gì đó nhưng trái ngược hoàn toàn với vẻ thống khổ trên mặt, con ngươi xám trắng không chút sinh cơ bỗng trở nên trong suốt sáng ngời giống như trẻ con vậy.
Bọn họ giống như lần đâu tiên mở mắt nhìn thế giới này vậy.
Nghênh đón đao mang khủng khiếp, năm mươi chiến sĩ Nghiệt bộ đồng thời phát động, chỉ thấy vô số quang mang bắn ra trong tay bọn họ, trong nháy mắt không trung xuất hiện một lưới ánh sáng.
Boong boong!
Mỗi một chùm sáng đánh vào đao mang đều phát ra tiếng nổ nhiếp hồn người. Tiếng nổ không dứt bên tai làm người nghe cảm thấy da đầu trở nên tê dại, màng nhĩ như sắp bị xé rách. Chiến sĩ Nghiệt bộ không chút xao động, động tác của bọn họ nhanh như chớp, công kích liên miên không dứt.
Như mưa ánh sáng không ngừng đánh vào đao mang.
Mỗi lần bị chùm sáng bắn trúng thì đao mang lại run lên.
Trong nháy mắt, mấy ngàn chùm sáng bắn trúng đao mang giống ngàn sợi tơ nhện mịn màng quấn lấy đao mang, sau khi bị trúng mấy ngàn lần, đao mang kinh người dài tới vài chục trượng ầm ầm sụp đổ!
Nghiệt bộ quả nhiên danh bất hư truyền!
Mấy chục chiến sĩ Nghiệt bộ lại có thể trực diện ngăn cản một chiêu của Hải Kim Vân, đúng là tinh nhuệ! Trước khi thời đại thần lực đến, Hải Kim Vân cũng chỉ là một ma tướng phổ thông nhưng sau khi tu luyện thần lực thì bây giờ hắn đã trở thành siêu việt ma soái, chiến tướng cường đại!
Đao mang bị hủy càng làm chiến ý của Hải Kim Vân tăng mạnh, ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng giận dữ, kim quang cả người tăng vọt.
Khí thế bất ngờ tăng lên, Hải Kim Vân giống như một hỏa cầu màu vàng đang hừng hực cháy, quang mang chói mắt bắn ra tứ phía làm người ta không dám nhìn thẳng.
Nghe chủ tướng rống giận, ma binh xung quanh cũng đồng thanh rống lên, bọn họ bình thường ai chẳng ngang ngược? Chưa bao giờ phải chịu nhục như này? Khí thế của chiến bộ tăng mạnh, sĩ khí không ngừng dâng lên!
Ầm!
Mấy ngàn ma binh đồng thanh hét lớn, trên người đột nhiên phát ra nộ diễm kim sắc, mấy ngàn nộ diễm ầm ầm thiêu đốt.
Tất cả chiến bộ ma tộc giống như một khối, bọn họ có thể hỗ trợ lẫn nhau, không có chút kẽ hở nào.
Kim quang giống như có sinh mệnh, với tốc độ nhanh kinh người tập trung về phía Hải Kim Vân.
Kim quan trên người Hải Kim Vân tăng vọt gấp mấy chục lần!
Giống như mặt trời chói mắt làm người ta không thể nào nhìn thẳng được!
Trong chùm sáng truyền ra một tiếng gầm giận dữ, vang vọng khắp toàn trường.
Khi mặt trời bùng nổ thì hơn một trăm luồng đao mang dài màu vàng đột nhiên bắn, mỗi một đao mang dài chừng vài dặm, như cuồng phong bão táp bao trùm toàn bộ Nghiệt bộ!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK