Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Đẹp không?” Thẩm Duệ thoải mái đứng đó, hoàn toàn không nhìn dáng vẻ khiếp sợ của cô, kiêu ngạo giống như con khổng tước, giống như con khổng tước cái đang khoe sự hấp dẫn của bản thân.  

 

Tống Hân Nghiên không thể không thừa nhận, dáng người Thẩm Duệ tương đối hoàn mỹ, vai rộng, eo thon, mông vểnh, gợi cảm khiến người ta phun máu mũi. Chắc chắn là tên yêu nghiệt này cố ý, rõ ràng cô đã để quần áo trên ghế, anh không thể không nhìn thấy.  

 

“...” Tống Hân Nghiên cảm thấy đầu hơi đau, sự cao ngạo, lạnh lùng của anh đâu, tại sao đứng trước mặt cô lại thay đổi thành một người hoàn toàn khác như vậy, cô khó khăn dời tầm mắt đi, nói: “Anh mặc quần áo vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”  

 

Nước lạnh dội vào mặt Thẩm Duệ, anh không thể nhìn được, anh đẹp trai và có mị lực như vậy, thế mà cô lại làm như không thấy!  

 

Anh tiến lên từng bước, hai tay để ở vai cô, mạnh mẽ kéo người cô lại đây, ánh mắt ẩn chứa vài phần tức giận, anh chất vấn: “Không đẹp sao? Không đẹp vậy tôi cởi ra!”  

 

Tống Hân Nghiên bị anh ép sắp điên rồi, nếu anh cởi thì cả người trần trụi, không có gì. Thấy anh làm bộ kéo quần, cô luống cuống đè tay anh lại, khóc không ra nước mắt nói: “Không có, đẹp đẹp, đẹp đến bùng nổ, cầu xin anh đừng cởi!”  

 

Tâm trạng Thẩm Duệ tốt hơn, anh cao ngạo liếc nhìn cô, lại biến thành người đàn ông lạnh lùng đen tối, anh nói: “Sao không nói ngay từ đầu đi, cứ để phải để tôi ép, thật sự rất không nghe lời.”  

 

“...” Tống Hân Nghiên.  

 

Thẩm Duệ vừa lòng xoay người đi ra ngoài, sau khi nằm vùng vài ngày, cuối cùng anh cũng biết nên thu thập cô như thế nào. Cô gái nhỏ kia, nếu bạn càng nhẹ nhàng, cô lại càng mạnh mẽ, chỉ khi mạnh mẽ hơn cô, cô mới khuất phục.  

 

Giới hạn cuối sao? Chỉ cần có thể ôm vợ về, đâu thèm quan tâm giới hạn cuối làm gì!  

 

Tống Hân Nghiên dựa vào bàn bếp, mặt đỏ như sắp nhỏ máu, giống như vừa chảy tám trăm mét trở về, sức lực cạn kiệt. Tên yêu nghiệt này, cô thật sự bị anh ép đến điên rồi, khi nào anh mới có thể yên tĩnh một chút?  

 

Thẩm Duệ quay về phòng ngủ mặc xong quần áo, tâm trạng cực kỳ tốt, anh nhìn gương, chỉnh sửa kiểu tóc của bản thân, xoay người đi ra ngoài.  

 

Ngủ giường của cô, mặc đồ cô mua, tâm trạng u tối mấy ngày nay biến thành hư không. Đúng là anh cả có khác, sao lại nghĩ ra cách ném anh đến nhà cô? Vẫn là anh cả hiểu anh nhất.  

 

Khi đi ra phòng khách, Tống Hân Nghiên đã chuẩn bị xong đồ ăn, trước mắt có một bóng đen chụp xuống, cô ngẩng đầu thì thấy Thẩm Duệ đã mặc quần áo, cô lập tức thở phào: “Ăn cơm đi.”  

 

Thẩm Duệ nhận lấy bát đũa cô đưa cho, để ở trên bàn ăn, hai tay nâng mặt cô lên, Tống Hân Nghiên không kịp trốn, trơ mắt nhìn anh cúi đầu hôn xuống môi cô, anh hài lòng nhìn hai má của cô lại đỏ lên lần thứ hai, anh khẽ xoa vành tai của cô, trêu chọc nói: “Hôn nhiều lần rồi mà, sao mặt vẫn đỏ như vậy?”  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK