Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Diệp Thần nhíu mày, lý do này coi như cũng được: “Cô thật sự không nhìn thấy người đàn ông kia trông như thế nào?”  

 

“Em thực sự không thấy.” Tống Nhược Kỳ nghiêm túc nói.  

 

“Vậy tại sao Hân Nghiên lại đến đó?”  

 

“Họ hàng của Hân Nghiên sống ở đó, cô ấy xuất hiện ở đó cũng là chuyện bình thường mà.” Tống Nhược Kỳ không đề cập đến việc cô gọi điện thoại gọi Tống Hân Nghiên, nếu Đường Diệp Thần biết là cô ta hủy hoại Tống Hân Nghiên, hủy hoại hôn nhân của bọn họ, anh ta chắc chắn sẽ hận chết cô ta.  

 

Năm đó lúc cô ta hãm hại Tống Hân Nghiên, chỉ vì ghen tỵ cô được cưới vào một gia đình tốt, còn có một người đàn ông yêu cô sâu đậm như thế, cô ta cũng không có ý muốn có được Đường Diệp Thần. Nhưng số phận lại kỳ diệu thật, cứ quanh đi quẩn lại, giữa cô ta và Đường Diệp Thần lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.  

 

Đường Diệp Thần bình tĩnh nhìn cô ta, dường như muốn nhìn ra cô ta có dấu hiệu nói dối hay không, Tống Nhược Kỳ liều mạng làm cho mình bình tĩnh lại, cho đến khi anh ta dời tầm mắt, cô ta mới khẽ thở ra, anh ta hình như không có nghi ngờ.  

 

“Tôi biết rồi, cô xuống xe đi.” Đường Diệp Thần khởi động xe, mặt không chút cảm xúc nào mà nói.  

 

“Diệp Thần, chúng ta đã lâu không gặp nhau, anh...”  

 

“Tôi bảo cô xuống xe, cô nghe không hiểu sao?” Đường Diệp Thần quay đầu trừng mắt nhìn cô ta, trong con ngươi đen có thêm vẻ mất kiên nhẫn.

 

Tống Nhược Kỳ cảm giác được tâm trạng anh ta không tốt lắm, bây giờ anh ta lại truy cứu chuyện cũ, cô ta rất lo lắng anh ta sẽ tra ra chuyện cô ta hãm hại Tống Hân Nghiên nên không dám chọc giận anh ta nữa, đành phải mở cửa xuống xe, cửa xe sau vừa đóng lại, Lamborghini đã lao ra ngoài giống như mũi tên rời cung, ầm ầm chấn động, chớp mắt đã biến mất ở ngã rẽ phía trước.  

 

Tống Nhược Kỳ vịn thắt lưng, nhìn ngã rẽ trống rỗng, trái tim cô ta cũng trống rỗng. Đã năm năm trôi qua và anh ta cũng đã ly hôn với Tống Hân Nghiên rồi, tại sao Đường Diệp Thần lại đột nhiên truy cứu chuyện cũ?  

 

Đường Diệp Thần lái xe đến bên ngoài Kim Vực Lam Loan, anh ta nghiêng đầu nhìn tiểu khu đèn đuốc sáng trưng, ngực tràn ngập đau đớn dữ dội. Nghe được cuộc trò chuyện giữa ông nội và chú Uy, anh ta gần như đã khẳng định người đàn ông năm năm trước chính là Thẩm Duệ.  

 

Làm sao điều này có thể xảy ra? Người dẫn đến sự chia cắt của anh ta và Hân Nghiên không ngờ lại là Thẩm Duệ.  

 

Hân Nghiên, em biết gì không? Người đàn ông hiện tại đang ở bên cạnh đạo đức giả đến mức nào? Năm năm trước, anh ta đã hủy hoại cuộc hôn nhân của chúng ta, năm năm sau, anh ta lại giả vờ trìu mến để tiếp cận em, nếu em biết người đàn ông em yêu hèn hạ như thế nào, em có thể ở bên anh ta mà không có bất kỳ khúc mắc nào sao?  

 

... ...  

 

Ăn bữa trưa yêu thương do Thẩm Duệ tự tay chuẩn bị, Tống Hân Nghiên nằm trên sofa buồn ngủ, Thẩm Duệ dọn dẹp lại phòng bếp, anh đi vào phòng khách thì nhìn thấy một cảnh tượng lười biếng mệt mỏi như vậy của cô. Anh từ từ đi qua, nâng đầu cô lên, ngồi xuống ghế sofa, sau đó đặt đầu cô lên đầu gối: “Buồn ngủ lắm sao?”  

 

Mí mắt Tống Hân Nghiên cụp xuống, lông mi dài mảnh mà cong vút ở mí mắt chiếu xuống một bóng cong nhàn nhạt, hốc mắt cô đen thui vì thiếu ngủ nghiêm trọng. Anh vuốt ve mái tóc của cô, hôm qua phần lớn là tức giận nên anh mới ra tay tàn nhẫn giày vò cô.  

 

Nhưng anh phải thừa nhận, đây là lần ngập tràn vui vẻ nhất mà cả hai làm chuyện đó với nhau, không cố kỵ gì, rất hạnh phúc.  

 

“Đừng làm phiền em, em muốn ngủ.” Tống Hân Nghiên không còn sức lực nói, vừa rồi cũng vì đói mới tỉnh giấc, nếu không cô sẽ ngủ thẳng một giấc dài thật dài.  

 

Thẩm Duệ nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, anh cúi đầu hôn lên môi cô: “Anh ôm em về phòng ngủ, trời lạnh, ngủ trên sô pha dễ bị cảm lạnh.”  

 

Tống Hân Nghiên xoay người, rụt đầu vào lòng anh, cô lắc đầu: “Không, em chỉ muốn ngủ ở đây, anh đừng ồn ào, để em ngủ một lát.”  

 

“Được.” Thẩm Duệ không đành lòng làm phiền cô, để cô yên tâm nghỉ ngơi. Chỉ chốc lát sau, cô liền ngủ say, Thẩm Duệ không buồn ngủ, yên lặng ở cùng cô. Một lúc lâu sau, chuông cửa vang lên, anh nhíu mày, đặt Tống Hân Nghiên lên sofa nằm xuống, đắp chăn mỏng lên người cô, đứng dậy đi mở cửa.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK