Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



 

“Chưa từng thử, sao lại biết không có khả năng? Thẩm Duệ thật sự thích cậu.” Mỹ Hân ở trước mặt Bạc Mộ Niên thì cãi bướng nhất quyết không chịu thừa nhận, nhưng nếu Hân Nghiên bỏ lỡ Thẩm Duệ thì sẽ không bao giờ gặp được người nào thật lòng thích cô như vậy nữa. Đương nhiên là ngoại trừ đàn anh Liên Mặc.  

 

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tớ không có can đảm để thử nữa.”  

 

Hàn Mỹ Hân hiểu cô, mấy năm nay Đường Diệp Thần ở bên ngoài thay phụ nữ như thay áo, Hân Nghiên biết, nhưng cô lại làm như không thấy, chỉ bảo vệ thế giới nhỏ của riêng mình, nếu không phải Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ lên giường với nhau, có lẽ cô sẽ không ly hôn với anh ta.  

 

Sự việc năm năm trước đã trở thành bóng ma quá lớn trong lòng cô, cô không thoát ra được.  

 

“À đúng rồi, Hân Nghiên, có một chuyện anh Liên Mặc không muốn để cho cậu biết, nhưng tớ nghĩ mình vẫn nên nói cậu thì hơn.”  

 

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn cô: “Chuyện gì cơ?”  

 

“Chứng chỉ hành nghề luật sư của anh Liên Mặc bị Bộ tư pháp thu hồi rồi.” Hàn Mỹ hân nói, bối cảnh của nhà họ Liên ở Đồng Thành cũng không tính là nhỏ, chuyện lần này đánh nhau với bị cáo ở trên phiên tòa cũng không rõ ràng, cô thật sự tức thay cho anh Liên Mặc.  

 

Tống Hân Nghiên bất ngờ: “Sao lại thế? Có phải do vụ kiện của tớ không?”  

 

“Chắc là vậy, anh Liên Mặc không muốn tớ nói cho cậu, sợ cậu tự trách. Hân Nghiên, thật ra Liên Mặc rất tốt, anh ấy có ý với cậu, hay cậu thử xem xét anh đi? Hàn Mỹ Hân nói.  

 

Tống Hân Nghiên cụp mắt, nhìn đĩa bánh ngọt trước mặt, cô nói: “Mỹ Hân, chuyện này nói sau đi. Ngày mai tớ phải đi rồi, tạm thời tớ không muốn nghĩ tới vấn đề cá nhân. Mỹ Hân, hay là cậu hẹn luật sư Liên giúp tớ đi, anh ấy bị tớ liên lụy mất cả công việc, trước khi đi tớ muốn mời anh ấy bữa cơm.  

 

“Cái này thì được.” Hàn Mỹ Hân không bỏ lỡ mất kỳ cơ hội nào để hai người tìm hiểu nhau, cô gọi điện ngay cho Liên Mặc, hẹn anh tối nay ăn cơm.  

 

Hai người ngồi trong quán café một lúc, mãi đến giờ hẹn ăn cơm. Đột nhiên Hàn Mỹ Huyên đứng dậy, vỗ vào trán một cái. Cô nói: “A, chết rồi, đột nhiên tớ quên mất, Bạc Mộ Niên bảo tớ chiều tan làm thì tới phòng làm việc của anh ta một chuyến, tên này như bạo quân ấy, tuyệt đối không cho phép làm việc cẩu thả, Hân Nghiên, tớ đi trước đây.”  

 

Tống Hân Nghiên còn chưa kịp phản ứng thì Hàn Mỹ Hân đã xách túi chạy mất. Cô nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng rời đi của bạn mình, nhất thời cạn lời. Cho dù muốn tạo cơ hội cho cô và Liên Mặc gặp riêng với nhau thì cũng đâu cần phải mượn cái cớ chán ngắt như vậy.  

 

Hàn Mỹ Hân cũng không phải là mượn cớ, mà cô quên thật. Cô lấy hôn nhân và sự tự do của mình để đổi lấy hợp đồng gia hạn cố vấn pháp lý, cô gần như là ngồi làm việc ở Bác thị năm ngày mỗi tuần. Trong khoảng thời gian này, Bạc Mộ Niên trông thấy cô thì đều tỏ ra như không quen biết, hôm nay đột nhiên anh ta lại bảo thư ký thông báo cho cô, trước giờ tan làm buổi chiều thì tới phòng làm việc của anh ta.  

 

Bây giờ sắp tới giờ ăn cơm tối cô vẫn chưa có mặt, chỉ sợ lại bị anh ta phê bình.  

 

…  

 

Sau khi Hàn Mỹ Hân rời đi, Tống Hân Nghiên đứng dậy tính tiền, sau đó đi tới nhà hàng Pháp đợi Liên Mặc. Cô vừa tới đã thấy Liên Mặc một thân chỉnh tề đi về phía cô, anh cười nói: “Cô Tống, để cô đợi lâu rồi.”  

 

Tống Hân Nghiên lắc đầu, cười khẽ nói: “Tôi vừa mới tới, Mỹ hân có việc nên đi trước rồi, chúng ta vào trong thôi.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK