Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

“Bộp” một tiếng, mông cô bị đập mạnh vào một cái gì đó, cô nhất thời im lặng, Thẩm Duệ đặt cô lên sofa phòng khách, cúi đầu hôn lên trán cô, khàn khàn nói: “Ngoan, tự mình xem TV một lát. Vì hôm qua em đã tiếp đãi anh ăn tối nên bây giờ anh sẽ nấu cho em.”  

 

Tống Hân Nghiên vuốt trán, nhìn anh xoay người đi vào phòng bếp, toàn thân anh mặc một chiếc quần lót, dáng người đẹp đến mức khiến người ta thét chói tai chảy nước miếng. Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, Tống Hân Nghiên vỗ vỗ trán, lười biếng cuộn mình trên sofa, bật TV xem chương trình tạp kỹ.   

 

... ...  

 

Đường Diệp Thần từ nhà đi ra, anh ta trực tiếp lái xe đi Kim Gia Lĩnh. Tống Nhược Kỳ nhận được điện thoại của anh ta tương đối vui vẻ, cô ta cố ý ăn mặc một chút mới xuống lầu. Thấy xe Đường Diệp Thần dừng ở ven đường, cô ta bước nhanh qua, mở cửa xe ngồi vào: “Diệp Thần, đã lâu lắm rồi anh không đến thăm em, em rất nhớ anh!”  

 

Đường Diệp Thần quay đầu lại nhìn cô ta, ánh mắt kia làm cho Tống Nhược Kỳ cảm thấy xa lạ, trong lòng có sững lại một chút: “Diệp Thần, sao anh lại nhìn em như vậy? Anh không biết sao?”  

 

Đường Diệp Thần thu hồi ánh mắt, anh ta nhìn thẳng về phía trước: “Nhược Kỳ, tôi nghe nói năm năm trước cô đã gặp người đàn ông cưỡng hiếp Tống Hân Nghiên, bây giờ cô còn nhớ rõ diện mạo của anh ta không?”  

 

Tim Tống Nhược Kỳ đập thình thịch: “Diệp Thần, anh đang nói cái gì vậy? Làm sao em có thể gặp người đàn ông đó?”  

 

“Thật không, nhưng có người nói thấy cô ra chạy ra khỏi khách sạn Khắc Tiệp, nếu cô nói dối tôi một lần nữa, đừng trách tôi không cho cô một cơ hội.” Giọng nói Đường Diệp Thần thờ ơ, nhưng ẩn một sự uy hiếp.  

 

Hai bàn tay của Tống Nhược Kỳ đặt trên đầu gối nắm chặt lấy nhau, sau một lúc lâu, cô ta nói: “Em chưa từng thấy, lúc đó trong phòng tối đen, em vừa vào, người đàn ông kia đã nhào tới cởi quần áo của em, em sợ hãi, dùng sức đẩy anh ta ra, sau đó chạy trốn.”  

 

Đường Diệp Thần nghiêng đầu nhìn vào mắt cô ta, anh ta nói: “Tại sao cô lại đến đó?”  

 

“Em...” Tống Nhược Kỳ cắn môi, tại sao cô lại đến đó, đương nhiên không thể tránh khỏi có liên quan với ba cô ta. Đêm đó, ba đưa cô ta đến khách sạn Khắc Tiệp cách nhà không xa, bảo cô ta lên lầu đưa một tài liệu, cô ta không nghi ngờ gì, nhưng vừa bước vào đã bị một người đàn ông đè trên giường, trong phòng thật sự quá tối, cô ta hoàn toàn không thấy người đàn ông kia trông như thế nào, cô ta sợ hãi muốn chết, sau đó đẩy người đàn ông chạy trốn.  

 

Chạy ra khỏi phòng, cả người cô ta run rẩy, tại sao cô ta lại gặp phải chuyện như vậy, trong khi Tống Hân Nghiên luôn bị cô ta giẫm dưới chân lại muốn cưới được vị vương giả cao quý đẹp trai đứng thứ năm toàn thành phố.  

 

Cô ta càng nghĩ càng không cam lòng nên lập tức gọi cho Tống Hân Nghiên, nói với cô là cô ta đang chờ cô trong phòng 1101 của khách sạn Khắc Tiệp, cô ta có chuyện muốn nói với cô. Lúc đó, Tống Hân Nghiên không hề phòng bị chút nào, cô ta trốn ở cuối hành lang, thấy cô vui vẻ đi vào phòng, không quá vài phút đã truyền đến tiếng kêu rên tê tâm liệt phế của cô.  

 

Lúc ấy cô ta cũng không biết đó là lần đầu tiên của Tống Hân Nghiên, dù sao cô và Đường Diệp Thần yêu đương ba năm, quý tử nhà giàu như Đường Diệp Thần làm sao có thể không chạm vào cô? Nghe cô liên tục khóc, trong lòng cô ta thật ra rất áy náy, nhưng vừa nghĩ đến cô sắp gả cho Đường Diệp Thần, chút áy náy trong lòng cô đều đã bị sự ghen tị thay thế.  

 

Cô ta nghĩ, đây là do Tống Hân Nghiên tự gieo gió ắt gặt bão. Sau đó, cô ta gọi cho mẹ, yêu cầu mẹ đến đón cô ta, sau đó rời khỏi khách sạn Khắc Tiệp.  

 

Đêm đó đến nửa đêm, Tống Hân Nghiên mới trở về, cô ta nằm trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn không ngủ được, nghe thấy tiếng động dưới tầng, cô ta vội vàng đứng lên, lén mở cửa, xuyên qua khe cửa, cô ta nhìn thấy sắc mặt Tống Hân Nghiên trắng bệch, quần áo của cô chắc là đã bị người đàn ông kia xé nát, trên người cô mặc áo sơ mi của đàn ông, đi vào phòng mình.  



Tống Nhược Kỳ cúi đầu, bịa đặt một lời nói dối: “Anh biết đấy, ngày hôm sau là đám cưới của anh và Hân Nghiên, họ hàng bên mẹ ruột của Hân Nghiên đến dự đám cưới, ba em lo lắng sắp xếp cho bọn họ ở nhà sẽ khiến mẹ không vui, nên bảo tôi đưa bọn họ đến khách sạn Khắc Tiệp ở.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK