Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tống Hân Nghiên xấu hổ tới mức chỉ muốn độn thổ cho xong, cô cụp mắt không dám nhìn thẳng vào anh, cô đưa tay đẩy lồng ngực cứng rắn, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào: “Anh buồn nôn chết đi được, đừng có nói nữa, người ta ngại mà.”  

 

Thẩm Duệ cúi đầu tìm tòi ánh mắt của cô, anh trêu ghẹo nói: “Thật à? Vậy em có thoải mái không?”  

 

“Đáng ghét.” Tống Hân Nghiên thẹn thùng đẩy mặt anh ra, anh còn hỏi tiếp nữa thì mặt cô sẽ bốc cháy mất. Sao trên đời này lại có người cứ thích thảo luận về chuyện này như vậy được?  

 

Thẩm Duệ kéo tay cô, trong lòng anh ngập tràn hạnh phúc, ánh mắt sáng rực nhìn cô không chớp mắt: “Nghiên Nghiên, đừng ngại, đây là lần đầu tiên của hai chúng ta, anh hy vọng có thể làm em thoải mái. Nếu như anh có chỗ nào không tốt thì em nói cho anh biết, sau này chúng ta cùng nhau tiến bộ, được không em?”  

 

Tống Hân Nghiên vượt qua sự ngại ngùng, cô ngẩng đầu đón nhận ánh mắt mong đợi của anh. Cho dù tối qua người đàn ông này đã mất đi khống chế, nhưng anh cũng không hề làm tổn thương tới cô. Anh nói bên tai cô rất nhiều lời âu yếm, thổi bùng lên tất cả nhiệt huyết ẩn giấu trong lòng cô.  

 

Cô nói: “Thẩm Duệ, tối qua anh rất tốt. Em cứ nghĩ mình sẽ sợ hãi, nhưng khoảnh khắc gắn kết đó, trong lòng em chỉ còn lại thỏa mãn và xúc động. Anh không cần phải tiến bộ thêm nữa, anh mà tiến bộ thêm thì em không chịu nổi đâu.”  

 

Lần đầu tiên Thẩm Duệ được nghe cô nói ra cảm giác của bản thân, anh vui tới mức chỉ muốn kéo cô làm thêm lần nữa. Anh ôm chặt cô, hôn lên đôi môi của cô: “Vậy chúng ta thêm lần nữa nhé?”  

 

Hô hấp của Tống Hân Nghiên bị anh đoạt mất, trái tim vì anh mà đập loạn, cô rất thích cảm giác này. Hóa ra dũng cảm tiến lên phía trước một bước lại thật sự có được hạnh phúc.  

 

Nếu như tất cả những người yêu nhau đều hạnh phúc thì tốt biết mấy? Đột nhiên Tống Hân Nghiên nhớ tới Lệ Gia Trân. Nhớ tới đêm qua cô bé ở quán bar khóc tới xé lòng. Sau khi cô đưa Gia Trân về nhà, trong miệng cô bé luôn lặp đi lặp lại: “Anh Ngộ Thụ, vì sao anh lại phụ lòng em”, trái tim của cô như thu lại.  

 

Nụ hôn của Thẩm Duệ càng ngày càng không khống chế được, bàn tay của anh ôm chặt lưng cô, giống như muốn khắc cô vào trong xương máu. Bỗng nhiên cô mở mắt, khẽ đẩy anh ra: “Thẩm Duệ, anh bỏ em ra trước đã.”  

 

Thẩm Duệ lại bắt đầu quấn lấy không chịu buông. Đêm qua với anh chỉ như món khai vị, căn bản là không đủ, anh phải trói cô trên giường ba ngày ba đêm mới có thể bù đắp cho những năm đợi chờ.  

 

Tống Hân Nghiên thấy trên người anh chỉ mặc một chiếc quần lót, chẳng may Lệ Gia Trân tỉnh lại gặp phải cảnh này thì cô đừng mơ gặp người khác nữa. Cô bị anh hôn tới hít thở cũng loạn, giọng cô đứt quãng: “Gia Trân…đang…ở nhà…, bị em ấy nhìn thấy…thì không hay.”  

 

Thẩm Duệ ngẩng đầu lên, mắt phượng nhìn hai má đỏ ửng của cô, anh thở dốc: “Em nói gì cơ?”  

 

Tống Hân Nghiên kéo váy ngủ của mình lại, cô đẩy anh: “Gia Trân đang trong nhà, anh đi mặc quần áo trước đi, để em ấy nhìn thấy anh như vậy thì không ổn đâu, đi nhanh đi.”  

 

Cả người Thẩm Duệ bị trêu chọc đến khó chịu, anh cũng không ngại bị người ra nghe thấy, nhưng mà da mặt cô lại mỏng, anh oán hận nghiêng người hôn cô, nhìn đôi môi đỏ mỏng sưng húp của cô, anh không cam lòng nói: “Chờ cô ấy đi, em phải cho anh ăn no đấy.”  

 

“…”  

 

Thẩm Duệ quay về phòng thay quần áo, Tống Hân Nghiên tiếp tục làm đồ ăn sáng. Cô cắn cắn môi, trên môi còn sót lại mùi thuốc lá nhàn nhạt của anh, trong lòng cô ngọt như mật. Nhưng nghĩ tới Gia Trân, cô lại trở nên buồn bã.  

 

Cô nghĩ một lúc rồi xoay người ra khỏi phòng bếp đi tới phòng ngủ trước kia của Hàn Mỹ Hân, cô đẩy cửa bước vào. Trong phòng đang kéo rèm cửa tối om, đợi cô thích nghi được với ánh sáng mới nhìn thấy Lệ Gia Trân đang ôm đầu gối ngồi tựa trên giường.  



Cô đau lòng bước chậm tới, Tống Hân Nghiên dịu dàng nói: “Sao em không ngủ? Hôm qua em uống nhiều rượu, chị không yên tâm để em ở khách sạn nên mới mang em về đây.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK