Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Bà không cần phải biện minh nữa, bà càng nói thêm lời nào thì chỉ càng làm đả thương tôi thôi.” Tống Hân Nghiên cầm lấy túi xách, đứng dậy rời đi. Cô bước nhanh đến nỗi hoàn toàn không nhìn thấy người phục vụ đang đi về phía mình, cho đến khi chất lỏng lạnh như băng hắt lên người cô, cô mới hoàn hồn lại.   

 

Phục vụ vội vàng xin lỗi: “Quý khách, xin lỗi, xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi, tôi sẽ lấy cho cô khăn giấy.”  

 

Tống Hân Nghiên xua tay, cúi đầu nhìn vết cà phê tối màu trên tà váy tím nhạt, cô bước nhanh ra khỏi quán cà phê. Đổng Nghi Tuyền kinh ngạc nhìn bóng lưng cô biến mất sau cửa, bà ta vội vàng cầm lấy túi xách đuổi theo.   

 

Tống Hân Nghiên đi ra khỏi quán cà phê, tà váy vẫn còn nhỏ giọt xuống phía dưới, cô đau lòng đến sắp thở không nổi. Lời nói của Đổng Nghi Tuyền đã cho cô biết, nỗi nhớ thương mà cô ấp ủ bao năm nay chỉ là một trò cười, bà ta căn bản chưa bao giờ để cô ở trong lòng.   

 

Khoảng thời gian bà ta về nước cho đến vụ việc sao chép, ước chừng cỡ hai tháng, nếu bà ta thật sự quan tâm đến cô, làm sao có thể không tra ra cô chính là con gái của bà ta?   

 

Tống Hân Nghiên trong cơn hoảng hốt đi vào cửa xoay bằng thủy tinh, cô lại quên mất làm thế nào để đi ra ngoài, vẫn luôn đi theo một vòng tròn.   

 

Thẩm Duệ ra ngoài khách sạn liền thấy cô xoay vòng trong cửa kính, vẻ mặt cô vỡ vụn, hốc mắt ửng đỏ, giống như là bị ủy khuất rất lớn. Trong lòng anh căng thẳng, vội vàng đi vào, kéo cô ra khỏi cửa xoay tròn: “Em đang làm gì vậy?”  

 

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Duệ, cô nhào vào lòng anh, hai tay ôm chặt eo anh: “Thẩm Duệ, anh đi đâu vậy? Anh có biết không tìm thấy anh, em đã sợ lắm không?”  

 

Thẩm Duệ cố gắng xem nhẹ cái cảm giác ướt át mà ống quần truyền đến, anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, bất đắc dĩ khẽ thở dài: “Em vẫn luôn xoay cửa, làm sao tìm được anh?”  

 

“......” Tống Hân Nghiên không lên tiếng, trong lòng dấy lên từng đợt ủy khuất. Đã từng, cô đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng gặp lại mẹ, mẹ sẽ kích động ôm lấy cô, lần lượt kể lại nỗi nhớ nhung và áy náy của mẹ. Nhưng chưa lần nào cô sẽ nghĩ nó lại kết thúc như vậy.  

 

Đổng Nghi Tuyền không nhận ra cô, thật sự là trêu ngươi mà.   

 

Thẩm Duệ cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”  

 

Tống Hân Nghiên ở trong lòng anh lắc đầu, giọng mũi rất nặng, cô nói: “Em không sao, chúng ta đi ăn cơm đi, em đói quá.”  

 

 

 

Thẩm Duệ đưa tay nâng cằm cô lên, tỉ mỉ quan sát cô, trong mắt cô tràn đầy tâm sự, nhưng cô lại không có ý định nói với anh, anh cũng không cưỡng ép, cúi đầu hôn lên môi cô: “Nghiên Nghiên, hãy nhớ kỹ, bất kể là lúc nào, khi em cần anh, anh đều sẽ ở bên cạnh em.”  

 

Hốc mắt Tống Hân Nghiên lại nóng lên, hai tay ôm chặt anh hơn, cô cũng chỉ có anh.   

 

“Được rồi, đừng làm nũng nữa, mọi người đều nhìn kìa, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Thẩm Duệ kéo tay cô đi vào thang máy, Tống Hân Nghiên đứng yên: “Thẩm Duệ, đây là hướng về phòng mà, ăn cơm phải đi bên kia chứ. ”  

 

Thẩm Duệ rũ mắt nhìn chằm chằm vết cà phê trên tà váy cô, trêu ghẹo nói: “Em định ăn cơm như vậy sao?”  

 

Tống Hân Nghiên nhìn theo ánh mắt anh, khi nhìn thấy đống lộn xộn trên váy, hai má cô lập tức đỏ ửng lên, vội vàng đi về phía anh.   

 

Đổng Nghi Tuyền đuổi theo ra khỏi quán cà phê, liền nhìn thấy Tống Hân Nghiên và Thẩm Duệ ôm nhau thân mật, bà ta nhíu mày, Thẩm Duệ không phải là đang yêu Phùng Trinh Trinh sao? Làm sao họ có thể ở cùng nhau như vậy?   

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK