Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Càng lật càng khiến cho ngọn lửa trong lòng anh ta bùng cháy mạnh mẽ. Sau khi lật xem mấy tấm ảnh, cả người anh ta u ám đến đáng sợ, anh ta quét toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống đất, sau khi phát ra một tiếng va chạm lớn, trong phòng làm việc lại khôi phục sự yên tĩnh.   

 

Đường Diệp Thần đứng trong một căn phòng đầy mớ hỗn độn, hai tay anh ta chống trên mép bàn, thở hổn hển. Vì sao, vì sao cô lại ở cùng một chỗ với Thẩm Duệ? Anh ta có thể cho bất cứ thứ gì mà người đàn ông đó có thể cho cô. Thứ mà người đàn ông đó không thể cho cô thì anh ta cũng có thể cho, tại sao cô lại chọn Thẩm Duệ?  

 

Đường Diệp Thần ghen tị đến phát điên, anh ta ấn vào đường dây nội bộ, lạnh lùng dặn dò: “Lập tức đặt vé máy bay đến thành phố C sớm nhất cho tôi.”  

 

Thư ký nơm nớp lo sợ nói: “Tổng giám đốc Đường, buổi chiều có hội nghị ngài không thể vắng mặt, có thể đợi sau khi kết thúc hội nghị được không?”  

 

“Tôi nói lập tức đặt vé máy bay đến thành phố C sớm nhất cho tôi, nói nhảm thêm một câu nữa thì liệu hồn mà đến phòng nhân sự nghỉ việc.” Đường Diệp Thần cúp máy đường dây nội bộ, tức giận đá một cước qua, màn hình máy tính bị anh ta đá bay, hoàn toàn lìa đời.   

 

......  

 

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Duệ trực tiếp dẫn Tống Hân Nghiên về chi nhánh. Anh còn có rất nhiều việc phải xử lý nhưng cũng không yên tâm khi để cô một mình ở trong khách sạn nên liền dứt khoát mang cô theo bên người.   

 

Tống Hân Nghiên cùng anh vào phòng làm việc, cô nhỏ giọng nói: “Thẩm Duệ, anh mang em tới đây, lỡ bị người ta nói xấu thì sao?”  

 

Thẩm Duệ quay đầu nhìn cô chằm chằm: “Ai dám nói nhảm nhí gì chứ? Nam nữ chúng ta chưa lập gia đình, không muốn người ta yêu đương sao?”  

 

Hai má Tống Hân Nghiên đỏ lên: “Hình như là như vậy, nhưng lỡ bị ba anh biết...”  

 

“Không cần phải lo, hơn nữa, ông ta biết thì sao? Ông ta tự tay đưa anh lên giường em, ông ta có thể đổ lỗi cho chúng ta không?” Thẩm Duệ đứng trước mặt cô, bờ môi mỏng dán vào bên tai cô nói: “Đêm đó nếu ông ta không chuốc thuốc anh, có lẽ anh còn có thể kiên nhẫn thêm một thời gian nữa, cho nên ông ta chính là bà mối của chúng ta.”  

 

“......” Hai má Tống Hân Nghiên ửng đỏ cả lên, cô vội vàng lui về phía sau, vành tai vẫn còn lưu lại hơi thở nóng bỏng của anh, cô xoa xoa lỗ tai, đẩy lồng ngực anh, nói: “Mau đi làm đi, thiệt là không đứng đắn mà.”  

 

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô, nụ cười trên môi nhợt nhạt: “Nếu nhìn thấy em mà anh vẫn đứng đắn, vậy anh không phải là đàn ông nữa.”   

 

“......” Tống Hân Nghiên không thèm để ý tới anh, xoay người đi đến bên sô pha ngồi xuống. Cô lấy máy tính ra khỏi túi xách, bắt đầu thiết kế bản thiết kế trang trí của công viên số 10.   

 

Thẩm Duệ đi tới bàn làm việc ngồi xuống, nhìn vẻ mặt cô chuyên chú làm việc, đáy mắt anh càng lộ ra ý cười. Trong phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, Nghiêm Thành đi vào. Nhìn thấy Tống Hân Nghiên ngồi trên sô pha, anh ta gật đầu với cô, Tống Hân Nghiên đáp lại anh ta bằng nụ cười.   

 

Thẩm Duệ thấy thế liền cảm thấy không thoải mái trong lòng, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghiêm Thành, Nghiêm Thành vội vàng đi qua, bắt đầu báo cáo hành trình buổi chiều, cùng với tiến độ xử lý bên quan hệ công chúng.   

 

“Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã tìm ra danh tính của kẻ gây rối ném trứng thối vào anh ở sân bay ngày hôm qua, một năm trước, bọn họ quả thật đã mua căn phòng tinh phẩm do Thẩm thị đưa ra, nhưng con gái của bọn họ không phải qua đời vì bệnh bạch cầu, mà là viêm phổi dẫn đến sốt cao không hạ, co giật mà chết.” Nghiêm Thành báo cáo.   

 

Thẩm Duệ híp đôi mắt phượng, thấy Tống Hân Nghiên nhìn về phía anh, anh khẽ nháy mắt với cô, sau đó nghiêm trang nói: “Lấy được báo cáo tử vong của đối phương chưa?”  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK