Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mà trải qua chuyện này, anh cũng bắt đầu suy nghĩ lại. Anh yêu cô, nhưng không cho cô đủ sự tin tưởng, nói cho cùng, cuộc cãi vã này vẫn là do anh mà ra. Nếu anh đủ tin tưởng cô, không có bất kỳ người nào có thể lợi dụng sơ hở mà chen vào.  

 

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, trên mặt cô còn đọng lại nước mắt, anh đau lòng không thôi, nghiêng người mút khô nước mắt trên mặt cô, anh đứng dậy đi xuống. Đi vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng tới, lấy khăn mặt cẩn thận lau sơ qua cơ thể cho cô, sau đó kéo chăn mỏng che lại cơ thể cô, anh bưng chậu nước xoay người đi ra ngoài.  

 

Trong phòng khách là một đống hỗn độn, anh khom lưng nhặt quần áo lên, có của anh có của cô, quần áo của cô gần như bị anh xé thành giẻ rách, không thể mặc nữa, anh ném vào thùng rác, cầm lấy điện thoại di động đặt trên bàn trà, bật điện thoại lên xem.  

 

Tất cả các cuộc gọi nhỡ anh đều tự động bỏ qua, trực tiếp gọi cho Nghiêm Thành. Nửa đêm canh ba, Nghiêm Thành nhận được điện thoại của ông chủ, anh ta đầy oán giận: “Ông chủ, phiền anh xem lại thời gian, bây giờ vẫn chưa sáng mà.”  

 

“Ngày mai bảo người đem quần áo mới của mùa thu đến Kim Vực Lam Loan, cả quần áo nam và nữ luôn.” Thẩm Duệ không để ý đến sự oán hận của anh ta, nói xong lại trực tiếp cúp điện thoại. Nghiêm Thành tức giận đến phát điên, anh ta cắn chăn cực kỳ buồn bực.  

 

Thẩm Duệ tiếp tục nhặt quần áo, lúc nhặt tây trang lên, một cây bút ghi âm từ trong túi lót âu phục trượt ra, anh nhìn bút ghi âm nằm trên thảm, anh hơi chần chờ đưa tay nhặt lên, sau đó ngồi trên sô pha.  

 

Anh vuốt ve cây bút ghi âm, sau đó nheo mắt lại, trong hồ lô của ông già bán thuốc gì? Ông ta đưa cho anh một cây bút ghi âm là muốn làm gì?  

 

Thẩm Duệ đang chơi đùa, cũng không biết ấn phải nút nào mà đoạn ghi âm phát lên, bên trong truyền đến giọng của Tống Hân Nghiên. Anh nhíu mày, sao lại là giọng của Tống Hân Nghiên?  

 

“Hận, tôi hận không thể giết chết anh ta!”  

 

“Nếu một ngày nào đó, người đó tìm thấy cô và cầu xin cô tha thứ cho anh ta, cô có tha thứ cho anh ta không?”  

 

“Không, nỗi bất hạnh của tôi đều là do anh ta ban cho, tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cho anh ta!”  

 

Đáy lòng Thẩm Duệ chấn động, anh nhìn chằm chằm bút ghi âm, trái tim thắt lại thành một cục, đây là giọng nói của Tống Hân Nghiên, chuyện cô và ông già đang nói là chuyện gì, trong lòng anh biết rõ.  

 

Giọng nói của cô tràn ngập hận ý mãnh liệt, gần như làm cho anh hít thở không thông. Anh bấm phát lại, đoạn ghi âm phát lại không ngừng, cô nói hận không thể giết chết anh, còn nói sẽ mãi mãi không tha thứ cho anh. Nếu như cô biết người đàn ông năm đó hủy hoại tất cả của cô là anh, cô có thể sẽ không do dự mà rời đi, mãi mãi không gặp lại anh nữa không?  

 

 

 

Đường Diệp Thần len lén lẻn vào phòng sách của ông cụ Thẩm, anh ta giống như ruồi không đầu, cũng không biết mình muốn tìm cái gì, nhưng trực giác nói cho anh ta biết, ông nội nhất định cố ý giấu diếm cái gì đó.  

 

Anh ta kéo ngăn kéo ra, lục lọi tất cả những nơi mình có thể tìm, nhưng ngay cả một chút mạng nhện cũng không nhìn thấy. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, anh ta bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng nhìn bốn phía, sau đó trốn ở phía sau giá sách.  

 

Anh ta vừa trốn xong, A Uy đã đẩy cửa ra, ông cụ Thẩm đi vào, ông ta nói: “A Uy, tôi bảo cậu theo dõi chặt chẽ chuyện kia, hiện giờ thế nào rồi?”  

 

“Ông chủ, cậu Tư và cô Tống đã làm hoà rồi, lần này cậu Tư đi thành phố C, sau đó cô Tống cũng đi theo, xem ra tình cảm của hai người rất sâu đậm, chỉ sợ không thể tách rời được.” A Uy thành thật trả lời.  

 

“Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên.” Ông cụ Thẩm tức giận đấm ngực giậm chân: “Đây là do tôi đã tạo nghiệt gì chứ? Để cho bọn họ dây dưa không rõ như vậy?”  



“Ông chủ, ngài đừng quá kích động, bác sĩ nói gần đây huyết áp của ngài hơi cao, không thể kích động nữa.” A Uy vội vàng nói: “Tôi vẫn luôn có một câu nói, cũng không biết có nên nói hay không.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK