Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thẩm Duệ ôm cô cùng nhau ra khỏi thang máy, đi tới sảnh khách sạn: “Tức giận à?”  

 

“Không có, anh với cô Phùng kia cũng không có gì.” Vừa rồi khi nghe được Đổng Nghi Tuyền nói hai người bọn họ đang quen nhau, cô đúng thật có ăn giấm một chút, sau lại biết bọn họ diễn kịch, một chút giấm đó cũng tiêu tan.  

 

Thẩm Duệ vì cô làm nhiều chuyện như vậy, cô sao có thể không biết tốt xấu mà tức giận với anh?  

 

…  

 

Ngoài sảnh khách sạn, Đổng Nghi Tuyền đột nhiên đẩy cánh tay Phùng Trinh Trinh ra, bà ta cả giận nói: “Trinh Trinh, khi nào thì cháu học được cách nói chuyện với dì gian dối như vậy?”  

 

Phùng Trinh Trinh đã lớn lên từ nhỏ bên người Đổng Nghi Tuyền, đối với cô ta mà nói, Đổng Nghi Tuyền thậm chí còn thân thiết hơn với cô ta hơn so với ba mẹ mình. Từ trước tới nay cô ta chưa thấy Đổng Nghi Tuyền bùng phát tính tình lớn như vậy, cô ta vội mở miệng: “Dì, trước tới nay cháu không nghĩ giấu diếm với dì, là do dì luôn ép cháu phải làm quen với Thẩm Duệ, cháu lại không thích anh ấy.”  

 

“Sao cháu không thể thích cậu ta? Cậu ta có tiền có thế, lớn lên cũng không tồi, gả cho cậu ta có gì không tốt đâu?” Đổng Nghi Tuyền tức đến mức ngực không ngừng phập phồng, bà ta chưa thấy qua người phụ nữ nào không biết tốt xấu như vậy.  

 

“Dù anh ấy có tiền có thế, lớn lên cũng không tồi đi nữa, nhưng trong lòng anh ấy có người. Nếu cháu gả cho người đàn ông ấy, nửa đời sau sẽ sống trong bất hạnh, như vậy dì cũng sẽ thấy không sao ư?” Cứ nhìn ánh mắt vừa rồi của Thẩm Duệ nhìn Tống Hân Nghiên đi, cái ánh mắt không còn chứa được người phụ nữ nào khác cả, cô ta hà tất phải đi làm bia đỡ đạn làm gì?  

 

Đổng Nghi Tuyền vỗ cái trán, tức giận đến chóng mặt: “Trinh Trinh, Hân Nghiên là chị họ của cháu.”  

 

Phùng Trinh Trinh bỗng dưng mở to hai mắt, khó tin mà nhìn Đổng Nghi Tuyền: “Dì, dì nói gì thế?”  

 

“Hân Nghiên là chị họ của cháu, là con gái mà dì để lại Trung Quốc, mối quan hệ của con bé và Thẩm Duệ đã được chú định rằng không có khả năng ở bên nhau, tất cả mọi người đều sẽ phản đối bọn họ. Dì không muốn nhìn thấy con bé phải chịu thương tổn, cho nên cháu nhất định phải giúp dì, khiến con bé phải chia tay với Thẩm Duệ.” Hai tay Đổng Nghi Tuyền cầm tay cô ta cầu xin.

 

Phùng Trinh Trinh vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi, lại bị yêu cầu của Đổng Nghi Tuyền làm cho ngớ người, cô ta nói: “Dì, cháu không hiểu, bởi vì dì sợ chị ấy sẽ chịu thương tổn nên phải khiến chị ấy bị thương tổn trước sao, cái loại logic bản thân này là sai đấy.”  

 

“Dì đã từng vứt bỏ con bé, đã khiến con bé bị thương tổn một lần rồi, dì không muốn nhìn con bé bị Thẩm Duệ tổn thương. Trinh Trinh, xem như dì coi cháu và đối đãi cháu như con gái ruột của dì nhiều năm như vậy, cháu giúp dì đi, để Hân Nghiên biết lạc đường mà quay lại.” Đổng Nghi Tuyền cầu xin.  

 

Phùng Trinh Trinh ngơ ngẩn mà nhìn Đổng Nghi Tuyền. Giờ phút này, bà ta không còn là tổng giám đốc ngồi trên cao kia, mà là một người mẹ yêu con đầy lo lắng, cô ta nói: “Nhưng mà, cháu và Thẩm Duệ chỉ là diễn kịch, dù cháu có muốn giúp dì đi nữa thì cũng không giúp dì được đâu.”  

 

“Vậy thì biến giả thành thật đi.” Đổng Nghi Tuyền cắn chặt răng nói.  

 

Đáy lòng Phùng Trinh Trinh rung động: “Dì, vừa rồi dì cũng thấy mà, trong mắt Thẩm Duệ chỉ có mình Tống Hân Nghiên, biện pháp này không có tác dụng đâu.”  

 

Đổng Nghi Tuyền nhìn chằm chằm cô ta: “Trinh Trinh, chỉ cần cháu nói cho dì biết, cháu có nguyện ý giúp dì hay không thôi?”  

 

“Dì, giống như dì nói, mọi người đều sẽ phản đối bọn họ ở bên nhau, dì là mẹ ruột của chị Hân Nghiên, dì còn vứt bỏ chị ấy hơn hai mươi năm, đã từng làm tổn thương chị ấy một lần rồi, dì nên đứng phía sau chị ấy làm hậu phương vững chắc cho chị ấy, giành lại sự công nhận của chị ấy dành cho dì. Giờ dì cố vắt hết óc chia cách bọn họ như vậy, sẽ chỉ làm chị ấy càng thêm oán hận dì mà thôi. Dì, dì khôn khéo như vậy, sao có thể làm chuyện mua bán lỗ vốn thế này chứ?” Phùng Trinh Trinh vội mở miệng, từ khi biết Tống Hân Nghiên là con gái ruột của dì mình, cô ta càng muốn giúp đỡ họ ở bên nhau hơn.  

 

Bởi vì cô ta biết, trong lòng dì chưa bao giờ quên được đứa con gái này. Trước kia là bởi vì dì không thể trở về, nhưng cuối cùng khi có thể quay lại rồi thì dì lại trở nên rụt rè.  



Đổng Nghi Tuyền ngơ ngác nhìn Phùng Trinh Trinh, lời nói của cô ta không thể nghi ngờ đã đâm thẳng một nhát vào tim bà ta. Đúng vậy, Hân Nghiên vẫn chưa chịu nhận bà ta, nếu bà ta lại trăm phương nghìn kế chia rẽ cô và Thẩm Duệ, chỉ sợ bà sẽ hận chính mình suốt đời. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK