Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Duệ nghiến răng, cô không từ mà biệt, sau đó tắt máy, để anh không liên lạc được với cô, anh đoán rằng cô đang giận, còn giận chuyện gì thì đầu anh một chữ cũng không có. Nếu là chuyện của Liên Thanh Vũ, anh đã giải thích rồi, anh nghĩ cô sẽ tin, bây giờ xem ra, cô vẫn còn để bụng chuyện Liên Thanh Vũ ở lại nhà anh. 

"Hân Nghiên, khi nào đến Đồng Thành, anh đi đón em." Thẩm Duệ hỏi. 

"Hai tiếng nữa, nhưng anh không cần đến đón em đầu, em tự về được rồi." Tống Hân Nghiên nói, sự xuất hiện của Liên Thanh Vũ nhắc nhở cô rằng, cho dù có yêu một người đàn ông đến thế nào cũng không được mất đi lòng tự tôn của mình. 

Bọn họ ở bên nhau, có thể lên giường, có thể hôn môi, có thể làm hết chuyện các cặp đối làm cho nhau, nhưng lại không thể sống chung, không thể để anh tiến vào cuộc sống của cô. Nếu bọn họ sớm muộn gì cũng phải chia tay, vậy thì đừng nên có thói quen ỷ lại vào anh nữa. 

Thẩm Duệ nhíu mày, thái độ của cô đối với anh không thay đổi, cũng không nói lời chia tay với anh, cũng không nói anh đừng tiếp tục như vậy nữa, nhưng anh đã cảm nhận được ý tứ từ lời nói của cô, cô không muốn ỷ lại vào anh nữa. 

"Anh là bạn trai của em." 

"Em biết chứ, bạn trai đại nhân, em có tay có chân, cũng tìm được đường đi, cho nên em sẽ tự trở về, sau đó ở nhà đợi anh đại giá quang lâm. Tàu sắp vào đường hầm rồi, không có tín hiệu nữa, em cúp máy trước đây." Tống Hân Nghiên diện cớ cúp điện thoại, cô nhìn đồng ruộng mênh mông vô bờ ngoài cửa sổ, thật ra chuyến tàu từ thành phố Giang Ninh đến Đồng Thành căn bản không có đường hầm. 

Hai giờ sau, Tống Hân Nghiên đến nhà ga Đồng Thành, cô hòa vào dòng người xuống xe, ra khỏi ga, nhìn thấy Nghiêm Thành đứng đó, cô nhìn phía sau anh ta, không thấy Thẩm Duệ, trong lòng không khỏi có chút mất mát, cô tự mắng thầm trong lòng, Tổng Hân Nghiên, mày là đang tự tìm đường chết mà, là mày không cho anh ấy đến đón, anh ấy không đến thật mày lại thấy mất mát. 

Nghiêm Thành bước nhanh tới, cầm lấy hành lý trong tay cô, nói: "Cô Tống, cuối cùng cô cũng về rồi, những ngày tháng khổ sở của chúng tôi cũng qua rồi." 

Tống Hân Nghiên cười cười, "Không khoa trương vậy chứ?" 

Nghiêm Thành nói, "Cô Tống, tôi không lừa cô đâu, gần đây tổng giám đốc Thẩm mưa nắng thất thường, trước đó vài ngày vất vả lắm mới có mấy ngày thoải mái, hai ngày nay lại bắt đầu nữa rồi. Tôi đi theo bên cạnh tổng giám đốc Thẩm nhiều năm rồi, đến giờ chưa từng thấy anh ấy vì ai mà sáng nắng chiều mưa như vậy, cũng chỉ có cô Tống đây mới có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh ấy như vậy." 

Nghe vậy, Tống Hân Nghiên cảm thấy trong lòng ngọt ngào, cô nói: "Tôi thật sự có sức hấp dẫn như vậy sao?" 

"Đương nhiên rồi, vốn dĩ hôm nay tổng giám đốc Thẩm muốn đến đón cô, nhưng hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh ấy, anh ấy phải về biệt thự nhà họ Thẩm một chuyến, nên mới để tôi đến đón cô." 

"Hôm nay là giỗ mẹ anh ấy?" Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn anh ta, cô không còn lui tới biệt thự nhà họ Thẩm nữa, nên cũng không biết rõ chuyện nhà họ Thẩm lắm. Chỉ biết mẹ của Thẩm Duệ dường như qua đời sau một trận hỏa hoạn, không ngờ hôm nay là ngày giỗ mẹ anh. 

"Ừm, sau khi tổng giám đốc Thẩm về nước, mỗi năm đến ngày giỗ mẹ, anh ấy sẽ trở về biệt thự nhà họ Thẩm ở một đêm để tưởng nhớ mẹ mình." Nghiêm Thành giải thích, anh ta bỗng nhiên nhớ tới gì đó: "Tổng giám đốc Thẩm rất đáng thương, năm mười lăm tuổi đã bị đưa ra nước ngoài, mỗi khi đến ngày giỗ mẹ, cảm xúc của anh ấy đều không ổn lắm, rất dễ mất kiểm soát." 

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến bên hông xe, Nghiêm Thành mở cửa sau, ra hiệu cô lên xe. 

Sau khi hai người lên xe, Nghiêm Thành lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, Tống Hân Nghiên còn đang suy nghĩ về lời nói vừa rồi của anh ta, cô nói: "Anh có biết vì sau năm đó Thẩm Duệ lại bị đưa ra nước ngoài không?" 

"Tôi cũng không rõ lắm, việc của chủ chúng tôi cũng không dám xen vào, nhưng có một lần tôi vô tình nghe thấy tổng giám đốc Thẩm cãi nhau với ông cụ Thẩm, hình như tổng giám đốc Thẩm còn có một người em gái, tổng giám đốc Thẩm lúc nhỏ ham vui, đưa em gái ra ngoài chơi, cuối cùng để lạc mất em gái. Sau đó bà cụ Thẩm vì lo lắng mà bệnh liệt giường, sau đó biệt thự lại xảy ra hỏa hoạn, bà cụ Thẩm qua đời, oán hận của ông cụ Thẩm đều đổ lên đầu tổng giám đốc Thẩm, tức giận đưa anh ấy ra nước ngoài." 

"Thẩm Duệ thật đáng thương, anh ấy nhất định rất tự trách bản thân." Tống Hân Nghiên nghĩ đến đây, liền cảm thấy đau lòng thay anh, lạc mất em gái, mẹ sinh bệnh, sau đó còn bị lửa thiêu chết, lúc đó anh chắc chắn rất đau khổ. 

"Ừm, nghe nói bị lạc năm ba tuổi, năm nay chắc cũng hai mươi lăm tuổi rồi, chạc tuổi với cô Tống đây." Nghiêm Thành vừa lái xe vừa nói, "Tổng giám đốc Thẩm chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm em gái, nhưng trời không chiều lòng người, đến nay vẫn chưa hề có tin tức gì." 

Tống Hân Nghiên thở dài một hơi, nói: "Anh ấy nhất định sẽ tìm được em gái mà, đúng rồi, em gái anh ấy bị lạc mất ở đâu?" 

"Ở trường học, lúc đó tổng giám đốc Thẩm đá cầu với bạn, để em gái ngồi bên cạnh chờ. Kết quả đá cầu xong quên mất, về đến nhà mới phát hiện lạc mất em gái. Khi ấy ông cụ Thẩm đã phải rất nhiều người đi tìm, nhưng người xung quanh đều nói chưa từng nhìn thấy đứa nhỏ đó." 

"Một đứa trẻ ba tuổi còn chưa có trí nhớ, bây giờ cô ấy trưởng thành rồi, cũng không còn nhớ những chuyện xảy ra trước năm ba tuổi kia nữa, đúng là mò kim đáy bể, không dễ tìm chút nào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK