Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ kết hôn lâu như vậy nhưng anh không biết gia đình cô còn có những ai. Cô không nhắc anh cũng không hỏi. Khi cưới cô, anh chỉ đơn giản là phản ứng trước sự trêu chọc của cô, vì thế sau khi kết hôn, anh cũng không hề để bụng tới chuyện của cô.

 

“Tiểu Tư, cậu đừng lo lắng quá, có thể là bọn họ đi thả lỏng chút thôi, cậu cứ theo sát như vậy sẽ khiến cô ấy càng xa cậu hơn mà thôi.” Bạc Mộ Niên ngồi dậy, anh nhìn căn phòng ngủ rộng lớn như có thể vọng lại tiếng của mình, trước đây anh không hề cảm thấy vậy khi Hàn Mỹ Hân ở đây, nhưng hiện tại anh mới phát hiện, ngôi nhà này không có cô lại trống vắng tới khó chịu.

 

Thẩm Duệ bước vào trong thang máy, anh nhíu mày: “Tôi cũng muốn cho cô ấy một chút không gian riêng, nhưng vừa rồi cô ấy gọi cho tôi, nói muốn chia tay.”

 

“Nếu bất kỳ người phụ nữ bình thường nào gặp phải chuyện này thì đều sẽ chia tay với cậu, Tiểu Tư, chuyện này cậu phải sớm biết kết quả, lúc trước tôi đã từng nhắc nhở cậu, nếu như cậu không thể giấu diếm cô ấy cả đời thì nên thẳng thắn thừa nhận với cô. ” Bạc Mộ Niên thờ ơ nói.

 

“Bây giờ nói những chuyện này thì có ích gì, cậu thật sự không biết hai người họ đi đâu sao?” Thẩm Duệ sốt ruột hỏi, anh không muốn cô rời khỏi tầm mắt của anh, một giây cũng không được.”

 

Bạc Mộ Niên cau mày: “Bạn bè của Hàn Mỹ Hân ở Đồng Thành ngoại trừ Tống Hân Nghiên, còn có một người là đàn anh trong trường của cô ấy – Liên Mặc, chắc hẳn cậu cũng có chút ấn tượng, anh ta chính là luật sư bào chữa ly hôn cho Tống Hân Nghiên.”

 

“Liên Mặc?” Thẩm Duệ híp mắt lại: “Tôi biết rồi, cậu ngủ đi.”

 

Thẩm Duệ cúp máy, anh siết chặt điện thoại, vừa rồi anh còn trơ mắt nhìn Liên Mặc rời đi, nếu như lúc đó anh suy nghĩ kỹ một chút thì cũng sẽ không để Tống Hân Nghiên chuồn mất.

 

Anh bước nhanh ra khỏi tòa nhà, gọi điện tới một dãy số: “Nghiêm Thành, gửi số điện thoại của Liên Mặc sang cho tôi, ngay lập tức.”

 

 

Chiếc xe chậm rãi ra khỏi cửa tiểu khu, Tống Hân Nghiên ngồi thẳng dậy, cô quay đầu nhìn chiếc Bentley đang đậu trước cửa, vành mắt nóng lên, cô vội vàng quay đầu không dám nhìn thêm nữa.

 

Liên Mặc nhìn lướt qua gương chiếu hậu, trông thấy vẻ mặt như vỡ vụn của cô, anh nói: “Hân Nghiên, tiếp theo em muốn đi đâu?”

 

Tống Hân Nghiên nhìn Hàn Mỹ Hân đang ngủ say trên ghế, cô nghẹn giọng nói: “Đưa bọn em tới khách sạn đi.”

 

“Hân Nghiên, bọn em ở khách sạn sẽ phải xuất trình chứng minh thư, Thẩm Duệ rất dễ điều tra được em ở đâu, ở trung tâm thành phố anh có một căn nhà, hay là em tới đó lạnh tạm một thời gian.” Thật ra Liên Mặc muốn nói, chuyện ảnh nóng bị lộ. Một khi cô xuất hiện trước nơi đông người thì sẽ bị đám ký giả truyền thông hoặc đám cuồng phẫn nộ công kích. Đến khi đó cô muốn giấu chỗ ở của mình với Thẩm Duệ là không thể.

 

Tống Hân Nghiên do dự một lát, cô biết, với sức ảnh hưởng của Thẩm Duệ ở Đồng Thành, cho dù cô trốn ở đâu thì anh cũng sẽ tìm được cô. Cô không muốn gây thêm phiền phức cho Liên Mặc, dù sao đây cũng là chuyện riêng của cô, lẽ ra phải do bản thân tự giải quyết.

 

“Liên Mặc, đưa em tới khách sạn đi.” Tống Hân Nghiên kiên trì nói, cô tránh né Thẩm Duệ bởi vì trong lòng cô rất loạn, cô không thể đưa ra quyết định lý trí.

 

Liên Mặc nhìn cô, sự cứng cỏi trong xương cốt khiến cô không thể dễ dàng dựa dẫm vào ai đó. Lúc này, anh rất ghen tị với người đàn ông đã làm tổn thương cô.

 

“Được.”

 

Nửa giờ sau, xe dừng ở bên ngoài một khách sạn bảy sao, đây là khách sạn của Liên thị, ở đây Liên Mặc có một phòng VIP dài hạn, có thể trực tiếp nhận phòng mà không cần đăng ký.

 

Lúc xuống xe, Liên Mặc đưa kính râm của mình cho cô, anh nói: “Hân Nghiên, đeo lên đi, đừng để người khác nhận ra.”

 

Trái tim Tống Hân Nghiên đau nhói, cô đưa tay nhận lấy kính rồi đeo lên. May mà hiện tại là ban đêm, trong khách sạn không có người, cô đi thẳng vào thang máy cũng không bị nhận ra.

 

Liên Mặc đưa hai người về phòng, anh đặt Hàn Mỹ Hân còn đang ngủ say lên giường, bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn Tống Hân Nghiên đang đứng trước cửa sổ, anh nói: “Em đi tắm rửa rồi ngủ đi, sáng mai anh lại tới thăm hai người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK