Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là lần đầu tiên Phùng Trinh Trinh nhìn thấy biểu cảm đau lòng xuất hiện trên gương mặt của bà, bà đang đau lòng vì điều gì, đau lòng vì ai?  

 

Đổng Nghi Tuyền lấy lại tinh thần, gương mặt bà lại trở về lạnh lùng như cũ, bà nói: “Đi rồi.”  

 

“Dì, cháu thấy trên báo nói cô Tống sao chép tác phẩm, có thật không dì? Lần trước dì còn khen thiết kế của cô ấy độc đáo, sao bây giờ lại nói là ăn cắp ý tưởng được?” Phùng Trinh Trinh bực mình nói, nhìn Tống Hân Nghiên không giống loại người như vậy.  

 

Đổng Nghi Tuyền nhìn cô: “Đây không phải chuyện chúng ta nên quan tâm, đúng rồi, buổi hẹn hôm qua của cháu với Thẩm Duệ thế nào?”  

 

“Rất tốt.” Phùng Trinh Trinh không muốn nói nhiều, cô đã kết đồng minh với Thẩm Duệ, đủ để chống đỡ một thời gian đợi Tống Hân Nghiên và Đường Diệp Thần ly hôn...  

 

Đổng Nghi Tuyền nghi ngờ nhìn cô, sau đó nói: “Trinh Trinh, từ trước đến nay cháu luôn thích giở mấy thói khôn vặt, nhưng lần này dì hy vọng cháu sẽ không đối phó qua loa, Thẩm Duệ là người đàn ông xuất sắc, cháu lấy anh ta sẽ rất hạnh phúc.”  

 

“Cháu biết, cháu biết rồi, dì đừng lúc nào cũng nhắc tới chuyện này nữa có được không? Cho dù cháu thích anh ta cũng đâu có nghĩa là anh ta thích cháu, cháu cũng đâu thể cởi sạch đồ rồi bò lên giường anh ta được.” Phùng Trinh Trinh buồn phiền nói.  

 

“Ý kiến hay đấy, không có người đàn ông nào tọa hoài bất loạn.” Đổng Nghi Tuyền gật gù tán thành.  

 

Tọa hoài bất loạn: Ngồi mà trong lòng không loạn, ý chỉ người đoan chính, ở cạnh người mình thích mà không nảy sinh ý định xấu xa.  

 

“Dì...” Phùng Trinh Trinh dài giọng, không chịu nghe theo.  

 

Đổng Nghi Tuyền biết chuyện này phải từ từ, không thể cưỡng ép quá được, cô cháu gái này của bà tự có tính toán riêng, bà nói: “Dì biết rồi, đi làm việc đi, cháu có thiện chí như vậy thì dì cũng không bận tâm nữa.”  

 

“Vậy cháu đi làm việc đây.” Phùng Trinh Trinh xoay người đi ra khỏi phòng khác, không dám ở lại thêm một giây, tránh cho dì cô lại nhắc tới chuyện cũ.  

 

Tống Hân Nghiên rời khỏi Nghiệp Chi Phong, nhưng cô không biết tiếp theo mình nên đi đâu, cô đi trên đường mà không có đích đến, cô không thể trở về Bác Dực được nữa. Đúng như Đổng Nghi Tuyền nói, Tổng giám đốc Lý cho cô cơ hội không phải vì tài năng của cô, mà là vì nhìn trúng quan hệ của cô và nhà họ Thẩm.  

 

Vì thế, khi báo chí đăng tin cô sao chép thiết kế, ông ấy không cần điều tra đã kết tội cô, có lẽ bởi vì cô đã hết giá trị lợi dụng. Bây giờ cô đang gánh trên lưng tội danh ăn cắp, liệu còn ai muốn làm việc với cô hay là dùng thiết kế của cô nữa?  

 

Cô ngồi xổm xuống ven đường thẫn thờ nhìn dòng xe qua lại, cô nên đi đâu bây giờ? Đột nhiên cô cảm thấy, trời đất rộng lớn như vậy, nhưng lại không có chỗ cho cô dung thân.  

 

Thẩm Duệ đi theo cô cả đoạn đường, cô liên tục bước về phía trước không hề quay đầu, cô không biết anh vẫn yên lặng đi theo cô. Khi cô bước ra khỏi Nghiệp Chi Phong, tinh thần của cô không tốt lắm, bóng lưng của cô trông càng thê lương lạnh lẽo.  

 

Nhìn thấy cô ngồi bên đường, bờ vai run lên giống như đang khóc, trong lòng anh đau nhói. Anh không muốn cô đau lòng, không muốn cô khóc, nhưng cuối cùng khi anh ở cạnh cô, anh lại không cách nào bảo vệ cô được.  

 

 

 

Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy cho dù mình đã đứng trên đỉnh vinh quang của cuộc đời, nhưng anh vẫn không thể bảo vệ được người phụ nữ mình yêu.  

 

Anh bước chậm tới cạnh cô, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô. Anh lấy một que kẹo từ túi áo đưa cho cô rồi dịu dàng nói: “Nghe nói lúc buồn ăn kẹo sẽ làm tâm trạng tốt đẹp hơn, em có muốn thử không?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK