Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Gia Trân lần đầu đến biệt thự nhà họ Thẩm, cô đưa món quà đã mua trong tay cho ông cụ Thẩm, "Bác trai, con là Lệ Gia Trần, lần đầu gặp, không biết bác thích gì nên chuẩn bị chút quà mọn, hy vọng bác không chê." 

Ông cụ Thẩm cười ha ha nhận lấy, mở ra xem, bên trong là một bộ văn phòng tứ bảo, đúng là bảo vật quý hiếm. Quả nhiên là thiên kim sinh ra trong danh môn thế gia, tặng quà cũng quý giá như vậy, ông ta cười nói, "Được được được, sức khỏe ông Lệ thế nào? Nhiều năm rồi không gặp ông ấy." 

"Ông nội con rất khỏe, ông ấy thường xuyên nhắc đến bác. Nghe nói con muốn đến nhà họ Thẩm, còn bảo con gửi lời hỏi thăm bác thay ông ấy" Lệ Gia Trân trả lời một cách thỏa đáng. 

"Ông Lệ có lòng rồi, ngồi đi, đừng đứng." Ông cụ Thẩm rất vui vẻ. 

Đường Khải Hồng và Nhan Tư nghe Lệ Gia Trần tự giới thiệu xong, lại thấy ông cụ Thẩm thân quen với người nhà cô như vậy, liền nghĩ đến nhà họ Lệ của thành phố Giang Ninh, vậy cũng là có gia thế rất lớn rồi. Nhan Tự cảm. thấy không cam lòng, vì sao hai anh em nhà này đều gặp được thiên kim nhà giàu có, còn Đường Diệp Thần cũng tài giỏi không kém lại cưới phải một người phụ nữ không tiền không thế, còn bị cô liên lụy. 

Thẩm Ngộ Thụ ôm Lệ Gia Trân ngồi xuống sô pha, hai người không coi ai ra gì ân ái dính sát vào nhau, Nhan Tư thấy thế càng thêm chói mắt. Lại nhìn thấy Đường Diệp Thần đi vào, bà ta gọi: "Diệp Thần, sao bây giờ con mới về?" 

Hôm nay là ngày giỗ của Dương Tố Hinh, mọi người trong nhà đều có mặt đông đủ, chỉ thiếu duy nhất Đường Diệp Thần. Cho dù bọn họ không muốn gặp lại Dương Tố Hinh, kia dù sao cũng là người đã khuất, nhưng vẫn phải dựa vào bà ấy để tranh giành hảo cảm trước 

mặt ông cụ Thẩm. Kết quả Đường Diệp Thần thì hay rồi, không có thiên kim hào môn nào, lại trở về cuối cùng, đây rõ ràng là muốn chọc giận ông cụ Thẩm mà. 

"Trên đường về kẹt xe, con lên phòng thay đồ trước đã." 

Nhan Tự nổi giận, bị Đường Khải Hồng kéo lại, Đường Khải Hồng nhíu mày nói: "Muốn dạy thì về nhà dạy, đừng để mọi người chế cười." 

Nhan Tư nghĩ lại thấy cũng đúng, bà ta tỉnh táo lại, ánh mắt dừng trên người Thẩm Ngộ Thụ và Lệ Gia Trần, lại nghĩ đến cặp đôi trên lầu kia, trong lòng không mấy dễ chịu. Bà ta nói với Đường Khải Hồng: "Em về phòng trước, khi nào bắt đầu anh gọi em." 

Nhan Tư đứng dậy lên lầu tìm Đường Diệp Thần, Đường Diệp Thần vừa thay đồ xong ra ngoài, thấy Nhan Tư ngồi trên sô pha, anh ta nhíu mày, "Mẹ, sao mẹ lại lên đây?" 

"Diệp Thần, con xem lời mẹ nói với con hôm đó như gió thổi mây bay sao? Mẹ bảo con về sớm một chút, sao con lại về trễ như vậy?" Nhan Tự nổi trận lôi đình, bị Tống Hân. Nghiên liên lụy còn chưa đủ sao? Còn không biết tính toán cho tương lai của mình, phải đến lúc nào mới không khiến bà ta lo lắng nữa đây? 

"Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi, con không thể làm theo lời mẹ nói được, con muốn theo đuổi Hân Nghiện lần nữa." Đường Diệp Thần. nghiêm túc nói, anh ta không thể trơ mắt nhìn cô và Thẩm Duệ ở bên nhau, chỉ cần nghĩ đến anh ta liền ghen tị phát điên lên được. 

Cô là người phụ nữ của anh ta, ngoại trừ anh ta, anh ta không cho phép cô ở bên bất kỳ người đàn ông nào khác. 

Nhan Tư vô cùng tức giận, giơ tay lên, "bốp" một tiếng, Đường Diệp Thần bị bà ta đánh lệch cả mặt, bà ta tức giận nói: "Sao mẹ lại sinh ra thứ vô dụng như con vậy chứ?" 

Nhan Tự tức đến đau đầu, nhìn gương mặt tuấn tú của anh ta in lên năm dấu tay, trong lòng lại hối hận, đây là lần đầu tiên bà ta đánh con trai mình, sau khi bình tĩnh lại, bà ta nói: "Diệp Thần, con nghe mẹ nói, đợi con có được tất cả, còn sợ Hân Nghiên không hồi tâm chuyển ý sao?" 

Đường Diệp Thần không lên tiếng, Nhan Tư cũng không khuyên nữa, bà ta nói: "Con nghỉ ngơi một lát đi, mẹ bảo người mang túi chườm đá lên cho con, con chườm lên mặt một chút, sau đó nhớ phải xuống lầu." 

Nhan Tự ra khỏi phòng ngủ, bà ta xoa huyệt thái dương, Đường Diệp Thần thụ động như vậy, chỉ có thể dựa vào bà ta rồi. Bà ta xuống lầu trở về phòng, lấy ra một hộp sắt trên nóc tủ, mở ra, nhìn thấy thứ bên trong, tính toán gì đó. 

Nhan Tự cầm một chai nhỏ màu trắng bỏ vào túi, xoay người xuống lầu. 

Trong phòng ngủ, Thẩm Duệ đứng trước cửa sổ sát đất, làn gió mát chậm rãi thổi qua, thổi tung sợi tóc trên trán, anh nhìn về phía xa xăm, đôi mắt trống rỗng. Trước mắt là ngọn lửa đỏ rực, anh đang liều mạng lao vào đám cháy để cứu mẹ nhưng có người ngăn lại, anh nghe thấy tiếng mẹ ho sặc sụa vì khói trong đám cháy. 

Ngọn lửa lan rộng, phá hủy cơ hội duy nhất để lao vào. Anh quỳ xuống bên ngoài, nghe thấy tiếng hát của mẹ anh, tiếng kêu thảm thiết càng lúc càng thê lương, và giọng nói đó không ngừng vang lên bên tai. 

Anh hung hăng nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, đôi mắt đỏ như máu, nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân vụ hỏa hoạn năm đó, nếu là do người tạo ra, anh sẽ không bỏ qua. 

Sau lưng có tiếng gõ cửa, anh quay đầu lại thì thấy Hạ Doãn Nhi xinh đẹp đứng ở đó, anh nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, "Ai cho cô vào đây?" 

"Anh Thẩm Duệ, em biết anh vẫn còn giận em. Em đến để xin lỗi anh. Em xin lỗi, nếu làm phiền anh, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa." Có lẽ anh hoảng sợ trước lời tỏ tình của cô ta hôm đó, có lẽ anh thích những cô gái dè dặt hơn. 

Vẻ mặt Thẩm Duệ thờ ơ, không hề động tâm trước cử chỉ của cô ta, lạnh lùng nói: "Nếu cô biết thì ra ngoài cho tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK