Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hàn Mỹ Hân há to miệng, sững sờ nói: "Làm cái gì?"  

 

"Ví dụ nụ hôn nồng nhiệt hoặc là cấp giới hạn." Vẻ mặt Bạc Mộ Niên lạnh lùng cộng thêm cấm dục khi nói ra những lời này, anh ta như vậy đừng đề cập tới việc anh ta trêu người ta bao nhiêu. Hàn Mỹ Hân nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý bọn anh, cô ấy mới yên lòng.  

 

"Bạc Mộ Niên, anh không biết xấu hổ." Hàn Mỹ Hân hạ giọng trách móc thì bị Bạc Mộ Niên kéo vào trong ngực, nhanh chóng đi ra ngoài sân bay.  

 

Đi đến bên cạnh xe, tài xế nhận hành lý bỏ vào trong cốp xe, Bạc Mộ Niên mở cửa xe đẩy Hàn Mỹ Hân trong xe, sau đó anh ta ngồi vào. Chiếc xe nhanh khỏi động rời khỏi sân bay, Bạc Mộ Niên đưa tay đem ngăn cách pha lê thăng lên đến, lúc Hàn Mỹ Hân còn chưa kịp phản ứng thì bỗng nhiên anh ta kéo cô ấy té nhào vào ghế, hơi thở nóng hổi của anh ta phun trên mặt cô, Hàn Mỹ Hân nóng lòng nhảy dựng lên: "Bạc, Bạc Mộ Niên, anh muốn làm gì?"  

 

Bạc Mộ Niên thâm trầm cười hai tiếng, bắt đầu tính sổ sách với cô ấy: "Em đi đúng hai tuần, một tuần bốn lần, hai tuần tám lần, nói đi, muốn trả hết nợ trong một lần không, hay là theo giai đoạn?"  

 

Hàn Mỹ Hân thầm suy nghĩ trong lòng không hổ là gian thương, ngay cả việc này cũng phải tính rõ ràng, một lần trả hết nợ, ngày mai cô ấy còn muốn xuống giường hay không, còn muốn báo cáo tình huống chuyện quan trọng ở Meridian? Cô vội vàng nói: "Trong thời gian này có năm ngày là bà dì em tới, anh tính lại đi, em chỉ thiếu anh ba lần thôi."  

 

Bạc Mộ Niên nhíu mày: "Trừ đi sáu ngày kia không phải vừa khít à?"  

 

"Đồ gian thương!" Hàn Mỹ Hân khóc không ra nước mắt, rõ ràng anh ta nhìn lạnh lùng lại cấm dục, vì sao nói chuyện lên giường mà cứ tính toán chi li không nhượng bộ chút nào như vậy?  

 

"Nói chuyện, em muốn một lần trả hết nợ hay là theo giai đoạn?" Tay Bạc Mộ Niên đã không chút khách khí bắt đầu nhấm nháp thức ăn trước mặt.  

 

Hàn Mỹ Hân giật mình, cô ấy ngẩng đầu nhìn cảnh vật vụt qua nhanh ở ngoài cửa sổ, đưa tay lôi tay anh ta từ trong cổ áo ra ngoài, cô ấy nói: "Theo giai đoạn."  

 

"Theo giai đoạn có lợi hơn, hai ngày thêm một lần lãi kép, anh lo rằng em sẽ không hiểu." Bạc Mộ Niên nghiêng người hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ của cô ấy, bàn tay to nắm vuốt mu bàn tay của cô ấy,  trong mắt đôi đen nhánh có sự tính toán lướt qua.  

 

Hàn Mỹ Hân kháng nghị nói: "Gian thương, chuyện như vậy mà còn tính lãi kép, anh chính là nhà tư bản, kẻ bóc lột."  

 

"Vậy em chọn trả hết nợ trong một lần duy nhất?"  Bạc Mộ Niên nghiêng người cắn lỗ tai của cô ấy, anh ta cảm nhận được cô ấy đang run rẩy dưới người anh ta, máu thịt của anh anh ta nhanh chóng chảy ngược dòng.  

 

Hàn Mỹ Hân nơm nớp lo sợ nhìn anh ta: "Bạc Mộ Niên, đang ở trong xe, anh đợi khi trở về lại..."  

 

"Không muốn, muốn ngay ở chỗ này." Bạc Mộ Niên đè đôi tay lộn xộn của cô ấy ở sau lưng cô ấy, nhìn cô ấy ưỡn ngực đón nhận anh ta, bỗng nhiên đôi mắt đen của anh ta nóng rực, cúi đầu hôn cô ấy.  

 

Nhóc con dám ra vẻ với anh ta, mượn cớ đi công tác trốn tránh nghĩa vụ vợ chồng, anh ta liền muốn để cô ấy hiểu, trừ phi anh ta vĩnh viễn không có hứng thú với thân thể của cô ấy, nếu không cô ấy đừng hòng trốn khỏi anh ta.

 

Máy bay đáp xuống thành phố C, Tống Hân Nghiên lấy hành lý đi ra sân bay. Màn đêm buông xuống, ngoài sân bay có ánh đèn nê ông lấp lóe, cô đứng ở ven đường chờ xe taxi. Sau khi mở điện thoại, cô lập tức đăng nhập Wechat mà Thẩm Duệ vẫn không nhắn tin lại cho cô.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK