Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Doãn Nhi đứng bên cửa nhìn Thẩm Duệ dưới ánh đèn, trong đôi mắt phượng của anh có một nỗi đau không thể nói thành lời, cô ta ngẩn người, bất giác bước đến gần anh, "Anh Thẩm Duệ, anh đang buồn sao?” 

Nhìn thấy cô bước vào, vẻ mặt Thẩm Duệ càng thêm lạnh lùng, anh nói: "Tôi đã bảo cô đi ra ngoài, cô không hiểu sao?" 

“Nhưng anh đang buồn, em không thể để anh một mình được.” Hạ Doãn Nhi đau lòng nói, không để bụng thái độ tồi tệ của anh một chút nào. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, chắc anh rất buồn, cô ta có thể hiểu được. 

Nếu người khác nói điều này, Thẩm Duệ có thể cảm động, nhưng nếu là Hạ Doãn Nhi, anh sẽ chỉ cảm thấy mất kiên nhẫn. Đó là cách đối xử khác biệt đối với người mình thích và người mình không thích của đàn ông , anh nói, "Đừng bắt tôi phải nói lần thứ ba!" 

Hạ Doãn Nhi vội vàng đi tới, vươn tay ôm lấy eo của anh, cô ta nói: "Anh Thẩm Duệ, nếu anh muốn khóc, em sẽ không chê cười anh đâu." 

Thẩm Duệ nhíu mày thành một chữ Xuyên, anh nắm lấy tay cô ta trực tiếp kéo cô ta ra cửa. Hạ Doãn Nhi không ngờ rằng anh lại đối xử với cô ta như vậy, cô ta đã hạ thấp lòng tự trọng và mọi thứ rồi, tại sao anh vẫn đối xử lạnh nhạt với cô ta như vậy? 

"Anh Thẩm Duệ, em chỉ muốn quan tâm đến anh, đừng xua đuổi em." 

“Tôi không cần cô quan tâm Thẩm Duệ vừa nói xong liền đẩy cô ta ra, “rầm” một tiếng, đóng cửa lại, vươn tay khóa trái. Anh bước lại cửa sổ và nghe thấy tiếng gõ cửa lớn. 

“Anh Thẩm Duệ, cho em vào đi, em hứa sẽ không nói nữa, em sẽ lặng lẽ ở bên cạnh anh.” Hạ Doãn Nhi thật sự cảm thấy có lỗi với anh, nhìn vẻ mặt vừa rồi của anh, cô không yên tâm. 

Cô ta cho rằng mình thực sự yêu anh, nếu không tại sao cô lại có thể không cần mặt mũi mà quấn lấy anh như vậy được chứ? 

Thẩm Duệ phớt lờ cô ta và lặng lẽ đứng trước cửa sổ, để mặc cho ký ức nhấn chìm mình. 

Dưới nhà, ông cụ Thẩm thấy A Uy quay lại, A Uy gật đầu với ông ta, mày ông ta giãn ra, thằng nhóc thối, ông ta từng này tuổi rồi, vì anh mà chuyện bỉ ổi gì cũng dám làm. 

Buổi lễ cúng bái diễn ra trước bữa cơm tối như thường lệ, ngoại trừ Lệ Gia Trân và Hạ Doãn Nhi, mọi người đều tụ tập đầy đủ trước từ đường nhà họ Thẩm. Thẩm Duệ mặc một bộ đồ đen, vẻ mặt nghiêm túc đứng trước bài 

Vi. 

Ông cụ Thẩm ôm một bó hoa nhài trong tay, đây là hoa cưới của ông ta và Dương Tố Hinh năm đó, nhiều năm như vậy rồi nhưng ông ta vẫn không hề quên sở thích của bà ấy. Ông ta lạy ba cái, đặt hoa nhài trước bài vị, khẽ thở dài: "Tổ Hinh, bà ở dưới suối vàng có linh thiêng, phù hộ cho nhà họ Thẩm chúng ta bình an, thuận buồm xuôi gió." 

Ông ta đứng đó một lát rồi lùi sang một bên, Thẩm Duệ tiến lên một bước, yên lặng nhìn bài vị, hình ảnh mẹ anh vùng vẫy trong đám cháy hiện lên trước mắt, anh nhắm mắt lại, nói thầm trong lòng: "Mẹ, mẹ cứ yên nghỉ đi, con đã trở về rồi, con nhất định sẽ tìm ra chân tướng, báo thù cho mẹ." 

Thẩm Ngộ Thụ lo lắng nhìn anh, anh ta vẫn còn nhớ rõ năm năm trước anh tư không khống chế được, lo anh không chịu nổi. Anh ta tiến lên từng bước, vươn tay nắm lấy cổ tay anh, "Anh tự, anh không sao chứ?" 

Thẩm Duệ mở to mắt, nghiêng đầu nhìn anh ta, anh lắc đầu, nói, "Anh không sao, anh cũng không cho phép bản thân có sao." Còn chưa đánh bại được kẻ địch, còn chưa bao thù được cho mẹ, anh tuyệt đối không cho phép bản thân ngã xuống. 

Thẩm Ngộ Thụ gật đầu, trạng thái của anh trông cũng không kinh khủng như năm năm trước, anh ta khẽ thở phào. Anh ta buông Thẩm Duệ ra, cầm lấy hương mà A Uy đưa cho, đưa tới cho anh. 

Hai anh em cầm hương với ba lạy, sau đó quỳ xuống dập đầu ba cái rồi cắm hương vào. 

Đường Khải Hồng và Nhan Tự tiến lên, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng cũng phải làm cho ông cụ Thẩm xem, cũng vài ba cái. Sau đó là anh hai anh ba, cuối cùng là Đường Diệp Thần. 

Sau khi nghi thức tế bài kết thúc, mọi người trở lại biệt thự dùng bữa tối. 

Hạ Doãn Nhi và Lệ Gia Trân đang chờ đợi, hai người xấp xỉ tuổi nhau, cùng là xuất thân thế gia, cũng có chủ đề chung để trò chuyện. Lệ Gia Trân nghe nói người Hạ Doãn Nhi thích là Thẩm Duệ, cô lập tức nghĩ đến Tổng Hân Nghiên. 

"Hình như anh tự có người trong lòng rồi." Lệ Gia Trần do dự nói, lúc này cô đâu biết rằng, cô gái trước mắt này sẽ khiến con đường tình yêu của cô bước vào giai đoạn gian khổ nhất. 

Hạ Doãn Nhi nhớ tới người phụ nữ Thẩm Duệ dẫn đến hôm đó, không hề có chút cảm giác uy hiếp nào, cô ta nói: "Tôi biết, nhưng bác Thẩm sẽ không đồng ý để bọn họ ở bên nhau đầu. Người có thể xứng đối với anh Thẩm Duệ chỉ có tôi." 

Lệ Gia Trân nghe vậy, trong lòng rất khó chịu, "Cô Hạ nói lời này có chút khinh thường người khác rồi, trên thế giới này có hàng ngàn phụ nữ, dựa vào cái gì mà chắc chắn chỉ có cô xứng với anh tự, người khác đều không xứng?" 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK