Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cô cầm đũa, khẽ cắn môi nhìn anh đứng dậy bảo người phục vụ mang một đôi đũa khác tới.  

 

Hàn Mỹ Hân có thể thấy giữa hai người có gì đó không ổn, cô ấy định đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng cánh tay đột nhiên bị một bàn tay lớn nắm chặt, Bạc Mộ Niên không vui nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Ngồi hẳn hoi xuống, có tật lộn xộn sao?”  

 

“...” Hàn Mỹ Hân trừng mắt liếc anh ta, nói một câu dễ nghe thì chết người à.  

 

“Hân Nghiên, hai người cãi nhau à?” Hàn Mỹ Hân nhỏ giọng hỏi, hoàn toàn không để ý tới Bạc Mộ Niên.  

 

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô lắc đầu: “Không có, chúng tớ không sao, cậu đừng lo lắng.”  

 

“Không có gì là tốt rồi, ăn thôi.” Hàn Mỹ Hân gắp một đũa thức ăn cho cô, Bạc Mộ Niên thấy vậy, trong lòng ghen tị, lạnh lùng nhìn cô ấy chằm chằm, nói: “Còn của tôi đâu?”  

 

Hàn Mỹ Hân bắt đầu tự ăn, tự lẩm bẩm nói: “Anh không phải có tay à?”  

 

“Em mau gắp đồ ăn cho tôi, nhanh lên, tôi muốn ăn tôm, bóc tôm cho tôi” Bạc Mộ Niên lạnh lùng ra lệnh, người phụ nữ này không có tự giác làm vợ à? Không phải hầu hạ anh ta ăn mới đúng sao?  

 

Hàn Mỹ Hân vừa liếc mắt nhìn anh ta, biết anh ta bị bệnh hoàng thượng nên cô ấy đành phải bày tôm ra đĩa rồi bóc cho anh ta. Lúc cô ấy đã chấm nước sốt và chuẩn bị cho vào bát, anh ta lập tức nắm lấy tay cô ấy, đưa trực tiếp lên miệng rồi ngậm vào.  

 

Mặt Hàn Mỹ Hân ngay lập tức đỏ bừng.  

 

Tống Hân Nghiên ngạc nhiên há hốc mồm, trong ấn tượng của cô, Bạc Mộ Niên là một người đàn ông lạnh lùng và có chút vô nhân tính, nếu không anh ta sẽ không hành hạ Mỹ Hân như vậy. Nhưng cô không ngờ anh ta lại có một mặt đáng yêu như vậy: “Hai người ân ái như thế thật sự rất tốt nha?”  

 

Hàn Mỹ Hân xấu hổ nhìn cô, cô ấy trừng mắt nhìn Bạc Mộ Niên, rút mạnh tay lại, định lấy khăn giấy lau tay thì có một đĩa tôm lại được trước mặt cô, giọng nói bá đạo của anh ta vang lên bên tai cô ấy: “Tôi muốn ăn nữa.”  

 

“Anh không có tay sao?” Hàn Mỹ Hân rất đói, nhìn một bàn đồ ăn mà cô ấy không thể ăn, đó là một cực hình.  

 

Bạc Mộ Niên lặng lẽ nhìn cô ấy không nói tiếng nào, dưới áp lực lớn như vậy, Hàn Mỹ Hân đành phải nhượng bộ, cô ấy cam chịu cầm con tôm lên và bóc vỏ. Bạc Mộ Niên nhìn cô ấy phục vụ mình thì rất hài lòng, bàn tay trắng trẻo cầm con tôm trên tay và dùng sức lột vỏ, đó là một hành động tàn bạo nhưng nó rất đẹp trong mắt anh ta.  

 

Hàn Mỹ Hân bóc một con tôm và chấm vào nước sốt, Bạc Mộ Niên định lấy nó, nhưng khi thấy cô ấy ném vào miệng của mình, khuôn mặt tuấn tú của anh ta bỗng tối sầm lại. Nhìn thấy ánh mắt của cô ấy khiêu khích mà nheo lại đôi mắt đẹp, còn cười híp mắt nói: “Thật ngon.”  

 

Đôi mắt đen của Bạc Mộ Niên nguy hiểm nheo lại, anh ta bỗng nhiên nghiêng người qua, bàn tay nắm lấy gáy cô ấy, ấn cô ấy về phía mình, đôi môi mỏng hôn lên, ở trong miệng cô ấy cuộn sạch một lượt, sau đó buông cô ấy ra, Hàn Mỹ Hân xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ chui xuống: “Anh bẩn quá!”  

 

Tống Hân Nghiên lúng túng che mắt lại, hét thẳng: “Tôi không thấy hết, tôi không thấy gì cả.”  

 

Bạc Mộ Niên nhìn lướt qua Tống Hân Nghiên một cái, nhai tôm trong miệng, mặt mày lãnh đạm: “Tôi chỉ đang dạy em là không nên đoạt thức ăn sắp tới miệng của người khác, nếu không sẽ phải tự gánh lấy hậu quả.”  

 

Hàn Mỹ Hân tức giận đỏ mặt, người này còn có thể không kiêng dè một chút sao? Nơi này không phải chỉ có hai người bọn họ đâu, Hân Nghiên vẫn đang nhìn đấy, anh ta không thể chú ý chút hình tượng sao?  

 

“Tiếp tục lột đi.” Bạc Mộ Niên lạnh giọng ra lệnh.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK