Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thư ký đứng dậy, đưa Tống Hân Nghiên tới phòng khách, lúc đi ngang qua Phùng Trinh Trinh, cô nói tiếng cảm ơn rồi đi theo sau thư ký.  

 

Phùng Trinh Trinh nhìn bóng lưng cô, không biết vì sao cô lại cảm thấy Tống Hân Nghiên có gì đó không đúng lắm, cô xoay người đẩy cửa đi vào phòng Tổng giám đốc, ngồi xuống ghế sofa cô cầm tờ báo đang đặt trên bàn trà lên xem.  

 

Vừa lật vài tờ đã nhìn thấy tin tức liên quan tới nhà thiết kế của Bác Dực sao chép tác phẩm, cô giật mình, đọc nhanh bài báo, đột nhiên hiểu rõ lý do vì sao Tống Hân Nghiên lại tới đây.  

 

Cô vội vàng đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc rồi đi thẳng về phía phòng khách.  

 

Tống Hân Nghiên đang ngồi trên chiếc ghế sofa đơn trong phòng tiếp khách, sofa màu đỏ càng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cô, hai tay cô đan chặt vào nhau, trong đầu là một mớ hỗn loạn, cô không biết lát nữa mình sẽ nói gì khi gặp được Đổng Nghi Tuyền.  

 

Sau cánh cửa vang lên tiếng giày cao gót, cô quay đầu lại nhìn. Giây tiếp theo, cánh cửa phòng bị một người đẩy từ bên ngoài vào, Đổng Nghi Tuyền mặc trang phục chuyên nghiệp chỉnh tề, tóc búi cao, lộ ra gương mặt đẹp đẽ, bà ung dung bước tới, cười nói: “Cô Tống, rất vui khi gặp được cô ở đây.”  

 

Tống Hân Nghiên đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bà ta, vì sao người phụ nữ này vẫn còn cười được như vậy? Bà ta phá nát danh dự của cô, phá đi tất cả mọi nỗ lực cố gắng của cô mà vẫn cười được như vậy sao?  

 

Đổng Ngi Tuyền cười vui vẻ bước tới, bà ta tự hào khoe khoang: “Cô Tống, Nghiệp Chi Phong có cả thế giới rộng lớn hơn để cô phát triển, cô ở Bác Dực đâu phát huy được tài năng, cô đã sẵn sàng tới công ty tôi chưa? Tôi có thể đích thân dìu dắt cô, cho tới khi cô có thể một mình đứng vững.”  

 

Tống Hân Nghiên nhìn và ta, từng lời của bà đều đang dần phá tan đi nỗi nhớ nhung đối với mẹ ruột trong lòng cô, cô thật sự không tin nổi. Mẹ ruột của cô lại là người phụ nữ không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.  

 

Thấy cô không nói gì, Đổng Nghi Tuyền lại tiếp tục: “Phong cách thiết kế của cô rất đặc biệt, chỉ cần có người hướng dẫn đúng cách, tiềm năng của cô sẽ còn lớn hơn rất nhiều so với những gì cô đã thể hiện ở Bác Dực. Tôi là người rất coi trọng người tài, cô đi theo tôi, tôi sẽ không để cô chịu thiệt, còn về tiền lương, tôi sẽ trả gấp mấy lần với Bác Dực, hơn nữa Nghiệp Chi Phong là công ty quốc tế, sân khấu của cô sẽ không chỉ giới hạn ở Đồng Thành hay là trong nước, sau đó tôi sẽ khiến cô trở thành nhà thiết kế đẳng cấp thế giới, cô cảm thấy thế nào?”  

 

Tống Hân Nghiên nhìn người phụ nữ trước mặt, đây là lần thứ ba cô gần bà ấy như vậy, gần đến mức cô có thể nhìn rõ nơi xấu xa nhất trong linh hồn của bà, cô nói: “Tổng giám đốc Đổng, có phải những người có giá trị lợi dụng với bà, bà sẽ dốc hết tâm sức để tính kế như vậy đúng không?  

 

Vẻ tươi cười trên gương mặt Đổng Nghi Tuyền dần cứng lại, bà ta nhìn Tống Hân Nghiên không chớp mắt, không trả lời cô mà hỏi lại: “Cô Tống, tôi đã nói rồi mà, tôi là người trân trọng người tài, tôi rất tán thưởng tài năng của cô, nếu cô tới Nghiệp Chi Thành để phát triển, đối với bản thân cô mà nói thì đây cũng là điều có lợi. Con người luôn bước lên cao, cũng như nước luôn chảy vào chỗ trũng, từ xưa đến nay đạo lý này chưa bao giờ thay đổi. Cô Tống dốc sức cống hiến bao nhiêu năm như vậy, sao không nắm lấy cơ hội trước mắt, để sự nghiệp của bản thân được bước lên một tầm cao mới?”  

 

Tống Hân Nghiên rất thất vọng, người mẹ mà cô vẫn luôn mong ước không thể nào là người phụ nữ trước mặt này được. Bà ta sắc sảo mưu cô, để đạt được thứ mình muốn, bà ta không ngần ngại hủy đi tiền đồ của người khác. Một người đáng sợ như vậy, sao có thể là mẹ ruột của cô?  

 

Mẹ ruột trong lòng cô, là người lương thiện dịu dàng. Lúc cô bị thương, bà sẽ nhẹ nhàng ôm cô, nói với cô, dù cho thế giới này không ai thương cô thì vẫn còn có bà ở đây, bà sẽ mãi mãi yêu thương, che chở cho cô.  

 

 

 

Nhưng người phụ nữ trước mặt này lại là kẻ cướp trên thương trường, trong mắt bà không hề có chút dịu dàng, ngay cả khi cười, cô cũng không biết nụ cười đó là thật hay giả. Bà ấy không cho cô dịu dàng, cũng không cho cô ấm áp. Bà ấy chỉ đẩy cô xuống vực thẳm sâu hơn.  



Cô vừa lắc đầu vừa lùi về phía sau: “Bài đăng trên báo có phải mưu kế của bà không? Bà sai khiến Vân Vân lấy trộm bản thiết kế của tôi, cho thuốc xổ vào ly cafe để ngăn cản tôi tham gia cuộc họp, tất cả đều là kế hoạch của bà đúng không? Vì sao bà lại làm như vậy?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK