Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô không muốn để con mình sống một cuộc sống có ba không mẹ hay là có mẹ không ba, nếu như vậy thì cô quá vô trách nhiệm rồi.  

 

Thẩm Duệ đứng dậy đi đến trước mặt cô, vươn tay kéo cô vào lòng, anh nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần trái tim của chúng ta hòa chung một nhịp, thì không ai có thể chia cắt được chúng ta cả, ngoại trừ chính chúng ta, em hiểu không?”  

 

Tống Hân Nghiên dường như đã hiểu, nhưng cô muốn có một đứa con, như vậy có ổn không? Cô có thể đánh cược mạng sống của chính mình, cả đời không nhìn thấy ánh sáng cũng không thành vấn đề, nhưng cũng có thể đánh cược mạng sống của con mình ư?  

 

Thấy cô như vậy, Thẩm Duệ cũng không ép cô nữa, vòng tay bế cô vào phòng ngủ.  

 

Đêm đó, Thẩm Duệ ngủ rất say, nhưng Tống Hân Nghiên cứ trằn trọc, trằn trọc mãi không ngủ được. Khi trở về Đồng Thành, cô sợ mình sẽ không tránh được tầm mắt của ông cụ Thẩm, tối nay Thẩm Duệ đã đưa cô đi trước mặt mọi người, có lẽ ông cụ Thẩm đã biết chuyện cô và Thẩm Duệ ở cùng nhau, ông ta nhất định sẽ không từ bỏ.  

 

Cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Duệ, nếu anh nhìn thấy những tấm ảnh giường chiếu đó, liệu anh có còn thích cô như bây giờ không? Có khi nào lại nói cô dơ bẩn như Đường Diệp Thần không?  

 

…  

 

Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng.  

 

Khi Thẩm Duệ tỉnh dậy, chỗ bên cạnh giường đã trống trơn, anh sốt ruột ngồi dậy và nhìn chằm chằm vào chỗ trống bên cạnh, mỗi lần anh tỉnh dậy thì cô lại biến mất, loại cảm giác này thật sự rất tệ.  

 

Anh đứng dậy ra khỏi giường, bước ra khỏi phòng ngủ, đì vào phòng khách. Nhìn thoáng qua, anh thấy Tống Hân Nghiên đang đứng trước cửa sổ kính suốt sát đất trong phòng khách, không biết đang nhìn cái gì mà thật sự rất nhập tâm. Anh nhẹ nhàng bước tới, vươn tay ôm cô vào lòng, lười biếng nói: "Em đang nhìn cái gì vậy?”  

 

Tống Hân Nghiên định thần lại, cô nói: “Em không nhìn gì cả, còn sớm, sao anhh không ngủ thêm?”  

 

“Anh không ngủ được nếu không có em bên cạnh, em đi ngủ với anh nhé?” Thẩm Duệ hơi cúi xuống, tựa cằm vào vai cô, hơi thở mang theo mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô khiến anh mê đắm.  

 

Trái tim của Tống Hân Nghiên mềm mại đến mức rối tinh rối mù, cô gật đầu: “Được rồi.”  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

Hai người lại nằm trên giường, nhưng Thẩm Duệ đã không còn buồn ngủ, anh nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô nhắm mắt lại, lông mi dài run lên khiến tim anh run lên theo, anh nghiên người tới, chân dài duỗi ra gác lên chân cô, kéo cô vào lòng và dụi đầu vào cô: “Em yêu, anh không ngủ được."  

 

Tống Hân Nghiên bị anh làm cho nghẹn,  miệng lưỡi khô khốc, cô quay lưng lại và nói: “Nhắm mắt lại là có thể ngủ rồi.”  

 

“Anh đói bụng, muốn ăn sớm một chút.” Thẩm Duệ dán mặt lên lưng cô, tỏ vẻ đáng thương nói.  

 

Tai cô nóng lên một hồi, cô ngồi dậy rời khỏi giường: “Em sẽ làm bữa sáng rồi ép anh ăn thật no.”  

 

Thẩm Duệ vội vàng đầu hàng, vòng tay qua eo cô, kéo cô lại vào lòng, “Anh nói đùa thôi, nói đùa thôi, đi ngủ đi.”  

 

Tống Hân Nghiên dựa vào trong lồng ngực anh, tiếng thở đều đều của anh truyền đến từ tai cô, hơi thở của anh phả ra khắp cơ thể cô đang nóng như thiêu đốt của cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, không cẩn thận đối diện với cặp mắt phượng sâu thẳm của anh, cô nhìn sang chỗ khác, cô nói: “Vừa rồi tôi đang suy nghĩ, có nên ra ngoài tìm việc không, cả ngày cứ chơi bời lêu lổng ăn không ngồi rồi cũng không ổn lắm.”  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK