Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Gia Trân nghiêng người nằm, nước mắt lăn dài xuống gối. Tống Hân Nghiên nhìn bả vai đang run rẩy, cô cực kỳ đau lòng, cô bé mới 21 tuổi, vì sao ông trời lại đối xử với cô tàn nhẫn, cho cô một thử thách lớn như thế?  

 

…  

 

Chớp mắt đã một tuần trôi qua, mỗi ngày Tống Hân Nghiên đều ở cạnh Lệ Gia Trân, Thẩm Ngộ Thụ cũng không tới nữa. Mặc dù Lệ Gia Trân không nói gì, nhưng cô biết cô bé vẫn luôn đợi cậu ấy tới tìm.  

 

Thời gian Thẩm Duệ đi công tác kéo dài hơn dự kiến, hình như vấn đề bên Mỹ rất khó giải quyết, không chắc ngày về. Mỗi đêm anh đều gọi điện thoại cho cô đúng giờ, nói chuyện gì cô cũng không nhớ rõ, chỉ biết mình có chuyện nói không hết.  

 

Một tuần sau, Lệ Gia Trân gạt bỏ tinh thần sa sút của mấy ngày trước, sáng sớm thức dậy đã dọn dẹp nhà cửa xinh đẹp, sau đó trang điểm thật xinh đẹp. Cô vừa tỉnh dậy, lúc nhìn thấy cô bé, cô còn bị dọa một phen: “Gia Trân, em định ra ngoài sao?”  

 

“Không phải em, mà là chúng ta, chị nhanh đi rửa mặt đi.” Lệ Gia Trân đẩy cô vào nhà vệ sinh, Tống Hân Nghiên đứng trước bồn rửa mặt, nghe thấy bên ngoài có tiếng hát ngâm nga, còn là bài  của Thái Y Lâm, cô sợ tới rớt cả bàn chải đánh răng.  

 

Sao lại hát bài này? Không phải là nghĩ không thông đó chứ?  

 

Tống Hân Nghiên nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi về phòng thay quần áo, bước ra phòng khách cô còn giật nẩy người, đống rác bừa bộn vứt linh tinh tối hôm qua đã được dọn sạch sẽ, chăn gối đều được xếp lại chỗ cũ.  

 

Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là trên bàn có một bữa sáng ngon miệng, sau đó cô thấy Gia Trân bê hai cháo đi từ trong bếp ra, cô nói: “Gia Trân, hôm nay em uống nhầm thuốc à?”  

 

Sa chút mất mấy ngày, đột nhiên lại tinh thần phấn chấn, , giống như ánh sáng trở lại, khiến cô không khỏi run sợ.  

 

Lệ Gia Trân cũng không hề tức giận, cô đặt cháo lên bàn sau đó cười ngạo nghễ: “Chị Tống, đừng có cảm động nha, đây là đồ em mới xuống nhà mua đấy, chị ăn đi, ăn xong bữa sáng chúng ta đi dạo phố, hôm nay em muốn đi càn quét trung tâm thương mại.”  

 

Tống Hân Nghiên ngồi xuống ghế, cầm một bánh màn thầu lên gặm, cô dè dặt nhìn cô bé: “Gia Trân, em không sao thật đó chứ?”  

 

“Không sao mà, em cũng đâu thể mãi vì thiếu đi một người đàn ông mà muốn sống muốn chết được, chị yên tâm, em rất mạnh mẽ.” Lệ Gia Trân vỗ vỗ ngực, trên mặt nở một nụ cười thật cười, tỏ vẻ như mình thật sự không sao.  

 

Tống Hân Nghiên cũng không hỏi nữa, cô lấy một cái bánh bao rồi đặt vào bát của Gia Trân, cô nói: “Em ăn đi, ăn no mới có sức chiến đấu.”  

 

Ăn xong bữa sáng, Tống Hân Nghiên để bát vào trong bồn rửa rồi ra ngoài với Lệ Gia Trân.   

 

Trong trung tâm mua sắm, trong quầy của một thương hiệu Ý, Lệ Gia Trân mặc một chiếc váy dài màu trắng bước ra.  

 

Nhân viên bán hàng vội vàng bước tới, cười nói: “Cô Lệ, chiếc váy này là phiên bản giới hạn, trong nước chỉ có duy nhất một cái, cô mặc lên trông rất đẹp.”  

 

Tống Hân Nghiên dựa trên quầy, cô gật đầu cười: “Đúng là rất đẹp.”  

 

Lệ Gia Trân nhìn bản thân mình trong gương, cô xoay người đi vào phòng thay đồ, thay bộ đồ vừa nãy ra sau đó đưa cho nhân viên bán hàng: “Gói chiếc váy này lại cho tôi.”  

 

“Chiếc váy này tôi lấy rồi.” Trong cửa hàng đột nhiên vang lên giọng nói của phụ nữ, Tống Hân Nghiên và Lệ Gia Trân đều quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Doãn Nhi cũng đang mặc một chiếc váy trắng bước vào, trông cô ta giống như một con khổng tước kiêu ngạo.  



Trong lòng Tống Hân Nghiên cảm thấy không ổn, lúc cô quay lại nhìn Lệ Gia Trân, vẻ mặt cô bé đã thay đổi, nhìn Hạ Doãn Nhi bằng ánh mắt đầy căm hận, cô mỉa mai nói: “Hóa ra, cô Hạ đây không hiểu thế nào là đến trước đến sau?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK