Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Tống Hân Nghiên thầm cười lạnh, rõ ràng sáng nay hai người vừa mới gặp nhau, lúc này lại giả bộ như người xa lạ, loại phụ nữ tâm cơ trong truyền thuyết chắc là giống cô ta rồi, cô châm chọc nói: “Cô Liên đúng là dễ quên, cũng đâu có lâu lắm, sáng nay chúng ta mới vừa gặp nhau mà?”  

 

Nghiêm Thành đứng cạnh Lâm Thanh Vũ, anh thấy tình hình này có vẻ như không hợp lý lắm, trong ấn tượng của anh, tính tình của cô Tống vẫn luôn rất tốt, hiếm khi giương cung bạt kiếm với một ai đó, sao lúc này lại đối đầu với cô Liên rồi?  

 

Lâm Thanh Vũ tỏ vẻ vô tội: “Có sao? Có lẽ là do tôi ngủ tới hồ đồ rồi. À đúng, Thẩm Duệ cũng đang ở đây, cô tới tìm anh ấy sao?’  

 

Tống Hân Nghiên nhìn Nghiêm Thành, cô biết chắc Thẩm Duệ cũng đang ở đây, chỉ là cô không ngờ hiện tại Thẩm Duệ đã công khai mang theo cô ta bên người, bước tiếp theo, có phải anh định chia tay với cô không?  

 

Vừa nghĩ tới hai từ chia tay, trái tim cô lại trở nên đau đớn.  

 

Nghiêm Thành nhìn bộ dáng lảo đảo sắp ngã của cô, ánh mắt anh chần chừ, anh không hiểu nổi thế giới của phụ nữ, nghe tới nghe lui cũng không hiểu nội dung câu chuyện, anh chỉ thấy gương mặt trái nhợt của Tống Hân Nghiên làm người khác hoảng sợ.  

 

Trong lúc nói chuyện, Thẩm Duệ và Đổng Nghi Tuyền cũng bước ra ngoài, Đổng Nghi Tuyền nhìn sắc mặt trắng bệch của Tống Hân Nghiên, bà bước nhanh tới cạnh cô, vẻ mặt lo lắng nói: “Hân Nghiên, con ốm sao? Mặt trông khó coi thế này?”  

 

Khoảnh khắc Tống Hân Nghiên nhìn thấy Thẩm Duệ, trái tim cô tràn ngập đau đớn, cô vô thức đứng thẳng tắp, sốc lại tinh thần nói: “Không sao, có lẽ là tối qua uống chút rượu nên vẫn còn hơi choáng váng.”  

 

“Không sao thật chứ?” Đổng Nghi Tuyền không yên tâm.  

 

“Không sao, con ổn.” Tống Hân Nghiên không nhìn Thẩm Duệ nhưng cô cảm nhận được có ánh mắt nóng rực đang rơi trên người cô, ánh mắt kia khiến trái tim cô càng đau lớn hơn.  

 

Thẩm Duệ nhíu chặt mày, anh bước tới cạnh cô, áp tay lên trán cô, nhiệt độ bình thường, cô không bị sốt. Anh thở phào nhẹ nhõm, cảm nhận được kháng cự từ cô thì cau mày càng chặt hơn, sau đó anh nghe được cô quát lên: “Đừng chạm vào tôi!”

 

Nhìn thấy anh cô sẽ nhớ tới cảnh tượng sáng nay, rốt cuộc tối qua bọn họ đã làm cái gì khiến anh mệt mỏi đến mức cô rời đi anh cũng không biết? Cô muốn khống chế bản thân không được suy nghĩ linh tinh, nhưng khi thấy bọn họ cùng xuất hiện ở nơi này, bộ dạng ngay cả khi đi làm cũng không nỡ tách ra. Cô đã hoàn toàn bị đánh bại.  

 

Thẩm Duệ nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt âm u, người phụ nữ đáng chết này, cô lại dám ghét bỏ anh, anh không dạy dỗ nên cô lại bắt đầu hư rồi có đúng không?  

 

Tất cả mọi người đều cảm giác được bầu không khí không bình thường, nhất là vẻ mặt hận không thể bóp chết Tống Hân Nghiên của Thẩm Duệ khiến người ta sợ hãi. Không khí căng thẳng như sắp nổ ra chiến tranh.  

 

Khi mọi người cho rằng Thẩm Duệ sẽ vung tay rời đi, đột nhiên anh lại nói một câu giống như lưu manh đang đùa giỡn: “Mấy ngày không gặp thôi, ngay cả chạm em cũng không được nữa rồi sao?” Nói xong lời này, anh còn cố ý đưa tay véo má cô.  

 

Tình cảnh bỗng nhiên thay đổi, mọi người đều trợn mắt nhìn Thẩm Duệ, không nhờ Thẩm Duệ lại trêu ghẹo Tống Hân Nghiên giữa đám đông, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.  

 

Liên Thanh Vũ đứng bên cạnh nhìn Thẩm Duệ, giống như từ khi Tống Hân Nghiên xuất hiện trước mặt, trong mắt anh không chứa thêm được bất kỳ ai khác, loại để tâm độc nhất vô nhị như vậy khiến cô ta vừa hâm mộ vừa ghen tị.  

 

Tống Hân Nghiên thẹn quá hóa giận, cô hất tay Thẩm Duệ ra, bầu không khí lại bắt đầu gượng gạo, sắc mặt Thẩm Duệ xám xanh, nhìn cô chằm chằm. Chuyện hôm qua anh đã không so đo với cô nữa, còn cúi đầu hạ mình với cô trước. Bây giờ cô lại dám làm như vậy với anh, để anh mất mặt trước bao nhiêu người. Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Hân Nghiên, em đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.”  



Cơn giận kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng bộc phát, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Duệ, đôi mắt phượng nhuộm đầy lửa giận trông cực kỳ chói mắt. Cô gằn từng câu từng chữ: “Tôi được đằng chân lân đằng đầu, hay anh cho rằng tôi là thánh nhân, cái gì cũng dễ dàng tha thứ?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK