Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 521

Tô Lam lục tìm trong tủ quần áo, chiếc áo khoác bóng chày mà cô thích đợt trước không tìm thấy đâu.

Hiện giờ trời đã lạnh, đương nhiên cần mặc dày một chút.

Thường ngày cô cũng thích đồ thoải mái, chiếc áo khoác bóng chày kia, là chiếc cô rất thích, cô có tất cả 2 chiếc, một chiếc màu đỏ, một chiếc màu xanh tím than.

Lo là đến Học viện Mỹ thuật bị người khác nhận ra, vì thế đương nhiên cô phải mặc khiêm tốn một chút, định mặc.

chiếc màu xanh tím than kia, dù sao màu đỏ cũng quá chói mắt.

Thế nhưng hiện giờ lại không thể tìm thấy.

“Dì Phương, dì qua đây một lát!” Không còn cách nào khác, Tô Lam chỉ đành kêu cứu.

Dì Phương đi tới rất nhanh.

“Sao thế, phu nhân?”

“Dì Phương, chiếc áo khoác bóng chày màu xanh tím than của tôi, dì có thấy không? Chính là chiếc giống y hệt với chiếc màu đỏ này”

Tô Lam cầm chiếc áo màu đỏ đưa cho dì Phương.

Dì Phương nhíu mày.

“Tôi nhớ là lần trước giặt hai chiếc cùng nhau, sau khi giặt xong còn cất hai chiếc cạnh nhau mà, sao lại chỉ có mỗi chiếc màu đỏ mà không có chiếc màu xanh tím than chứ?”

Dì Phương cũng cảm thấy rất kỳ lạ, vì bà biết Tô Lam thích hai chiếc áo này, vì thế cực kỳ chú ý.

“Dì Phương, dì nghĩ kỹ lại xem”

Dì Phương lắc đầu: “Sau khi giặt xong tôi liền cất đi, không hề động vào nữa, sao lại không thấy chứ?”

Lê Hoa cũng đi tới.

“Lê Hoa, cô có thấy chiếc áo khoác bóng chày màu xanh tím than kia không?”

Lê Hoa lác đầu: “Không thấy ạ, lần trước sau khi dì Phương giặt xong thì liền cất trong tủ mà”

Nếu hai người đều nói như vậy, chắc là sẽ không sai, thế nhưng quả thật trong tủ quần áo không có.

Tô Lam cũng không muốn vì một chiếc áo mà khiến cả nhà không vui, dù sao khi cô không ở nhà, trong nhà cũng chỉ có hai người dì Phương và Lê Hoa.

Nếu cô cứ hỏi tiếp, dường như đang nghỉ ngờ gì đó.

“Có lẽ là tôi từng mặc, để ở đâu quên mất rồi, gần đây bận quá, quả thật cũng không nhớ ra, hai người đi làm việc đi, tôi mặc cái khác là được.”

Tô Lam cười với dì Phương và Lê Hoa, không muốn vì một chiếc áo mà làm hỏng không khí hoà hợp trong nhà.

Nhưng chắc bản thân cô cũng không nhầm, hai chiếc áo.

này cô chưa mặc, ở đâu được chứ? Tô Lam cũng không muốn nghĩ tiếp, mặc chiếc áo khoác bóng chày màu đỏ kia, rồi trực tiếp bắt xe đến Học viện Mỹ thuật.

Tô Kiêm Mặc nhận được điện thoại của Tô Lam, cũng vui mừng khôn xiết, vừa khéo cậu cũng không có tiết, liền lập tức chạy ra ngoài.

“Đừng chạy, đừng vội!” Tô Lam lập tức nhắc nhở cậu.

“Chị, không sao, chị không cần hoảng hốt như thế, gần đây sức khỏe em tốt lắm.”

Thấy Tô Kiêm Mặc thở dốc không quá rõ ràng, lúc này Tô Lam mới dần dần yên tâm.

“Không sao thì tốt.”

“Chị, không phải chị quay phim ở ngoại tỉnh sao? Sao đột nhiên lại về thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK