Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2580

Sau khi hai tên vệ sĩ nghe xong lời này, liếc mắt nhìn nhau một cái. Một người trong số đó gật nhẹ đầu, người còn lại lập tức duỗi tay phải ra *Xin mời theo tôi qua bên này”

Sau khi cô đi xuống lầu, Cố Đức Hiệp đang ngồi ở trong phòng khách liếc nhìn ipad trong tay.

Anh ta ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một vệ sĩ dẫn cô đi tới. Anh ta bỏ ipad trong tay xuống, cười cười: “Cô tỉnh rồi à?”

Sau khi trải qua giày vò nguyên một ngày, cô biết rõ nếu bản thân muốn cậy mạnh chạy trốn, cơ bản chính là phương án bất khả thi.

Cho nên lúc này đây, cô nhất định phải dùng đến lí trí Bọc lại quần áo trên người, cô bước vài bước tới vị trí đối diện anh ta ngồi xuống, cực kỳ bình tĩnh mở miệng: “Nói một chút xem, mục đích của anh rốt cuộc là gì?”

Anh ta hết sức kinh ngạc nhìn cô một cái: “Tôi còn có thể có mục đích gì chứ, tôi chỉ là đơn thuần thích cô, muốn sống chung với cô mà thôi, Tô Lam à, cô cũng đừng nên nghĩ ngợi quá nhiều”

“Hừ!”

Từ họng cô tràn ra một tiếng hừ lạnh khinh miệt: “Thật sự xem tôi là đứa con nít ba tuổi à, dễ lừa gạt như vậy sao? Nói đi, nếu như lời nói của anh có thể dao động được tôi, không biết chừng tôi sẽ ngoan ngoãn phối hợp thì sao.”

Anh ta biết rõ cô là một người thông minh.

Nhưng mà người thông minh như cô chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng, nếu như phải dùng đến bạo lực uy hiếp thì còn xa mới bì kịp lợi ích của việc khiến cho cô đồng tình.

Nghĩ thông suốt điểm này, anh ta trực tiếp đi tới bên cạnh cô ngồi xuống: “Tô Lam, cô biết không, tôi thật sự đau lòng vì cô, không muốn cô phải làm kẻ thứ ba cho người khác. Chuyện năm đó là do tôi không đúng, tôi muốn đền bù tổn thất cho cô.

Nhìn vẻ mặt dối trá của Cố Đức Hiệp, quả thực Tô Lam muốn cười phụt thành tiếng.

Hiện giờ anh ta không muốn nói ra mục đích thật của mình, bản thân mình cũng phải nghĩ đến tìm cách khác thôi.

Đầu óc Tô Lam linh hoạt.

Cô mới chớp mắt hia cái, hốc mắt liền đỏ lên: “Lời anh nói… Là thật sao?”

Tô Lam từng ở cùng Cố Đức Hiệp một khoảng thời gian nên anh ta cũng biết cô vốn đơn thuần lương thiện, tâm tư trong lòng không quá phức tạp.

Bây giờ đột nhiên mắt cô ấy đỏ vậy, có vẻ sắp khóc nên cũng có chút tìn tưởng.

Anh ta vội vàng tiến lên nằm tay cô: “Đương nhiên là thật rồi, anh không muốn làm em đau lòng nên sao có thể để em bên cạnh giúp đỡ Quan Triều Viễn được cơ chứ?”

Tô Lam nghẹn ngào: “Nhưng… Nhưng Quan Triều Viễn có quyền thế như vậy, anh ta có tìm ra nơi này hay không, em thật sự hơi sợ.”

Cố Đức Hiệp cười nhạt: “Yên tâm đi, Quan Triều Viễn đang có chút phiền phức ở vùng biển quốc tế cho nên anh †a chưa về ngay được đâu. Tính đến lúc anh ta trở về, hai người chúng ta đã nấu gạo thành cơm, anh ta không còn cách nào đâu.”

Nói xong mấy lời này, anh ta liền cúi đầu hôn Tô Lam.

Cố kìm nén không nôn mửa, Tô Lam ra vẻ thẹn thùng né tránh: “Những gì anh vừa n “Tất nhiên là thật rồi: Cố Đức Hiệp thẳng tay kéo quần áo cô xuống.

Tô Lam thuận thế đứng dậy: “Anh gạt em”

“Sao em lại nghĩ vậy?”

“Lúc trước em ở cùng anh đã nói là muốn đều là thật sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK