Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2010

Nhìn căn phòng ngủ lúc trước cực kỳ ấm áp mà bây giờ lại trở nên thế này, Quan Triều Viễn cũng cảm thấy lần này Cửu Cửu hơi quá đáng.

Cửu Cửu bỏ lên giường xoay người thấy Quan Triều Viễn đã về, lập tức đổi hướng giang hai tay ra.

“Bố ơi, ôm ôm!”

Nhìn bộ dạng đáng yêu của con gái, tay Quan Triều Viễn lại hơi ngứa, điều anh không nhịn nổi nhất là con gái anh làm nũng.

Anh cố gắng khống chế không để mình duỗi tay ra ôm cô bé!

“Xuống đây cho bố!”

Mặc dù Cửu Cửu mới ba tuổi thôi nhưng cô bé là người biết nhìn mặt đoán ý nhất nhà, thấy vẻ mặt Quan Triều Viễn là lạ, giọng cũng không được vui, cô bé lập tức xoay mông nhỏ trượt xuống giường.

“Bố ơi, bố sao vậy, chúng ta ra ngoài chơi được không?” Cửu Cửu lập tức chơi chiêu làm nũng với Quan Triều Viễn, ôm đùi Quan Triều Viễn lắc qua lắc lại.

“Đứng đàng hoàng cho bố!” Quan Triều Viễn đẩy cô bé ra khỏi người mình.

Cửu Cửu thấy Quan Triều Viễn dữ như vậy, bĩu môi chuẩn bị khóc, thì ra Tô Lam luôn không biết diễn xuất cũng di truyền được.

Thấy Cửu Cửu khóc, lòng Quan Triều Viễn cũng nhói nhói.

“Không được khóc!”

Cửu Cửu bặm môi trơ mắt nhìn Quan Triều Viễn.

“Hôm nay con đã biết lỗi chưa?”

Cửu Cửu lập tức gật đầu, nếu thái độ nhận lỗi này mà để Tô Lam nhìn thấy, chắc cô sẽ tức điên!

Bởi vì Cửu Cửu chưa bao giờ nhận lỗi với cô, chỉ biết tranh cãi với cô thôi.

“Sau này không được vậy nữa, có nghe chưa hả?”

Cửu Cửu bặm môi gật đầu.

“Về phòng con đi, phạt con đứng một tiếng đồng hồ! Suy nghĩ lại cho đàng hoàng!”

Cửu Cửu vừa nức nở vừa ra khỏi phòng ngủ, Quan Triều Viễn nhìn bóng lưng con gái rời đi, tim như vỡ ra, anh lại đến phòng cho khách tìm Tô Lam.

Kết quả anh phát hiện cửa phòng mở toang, bên trong không thấy bóng dáng Tô Lam đâu.

Một người làm bước đến nói với anh rằng Tô Lam đã lái xe ra ngoài rồi.

Quan Triều Viễn vỗ đầu, đoán Tô Lam uất ức nên chắc chắn sẽ về nhà họ Hoắc, dù gì nhà họ Hoắc cũng là nhà mẹ đẻ của cô, nhưng anh thật sự rất phản cảm với việc Tô Lam hễ có chuyện là về nhà họ Hoắc.

Quan Triều Viễn lấy điện thoại ra gọi cho Tô Lam, Tô Lam không nhấc máy.

Điều này càng làm Quan Triều Viễn thấy bực mình hơn, lần đầu tiên răn dạy con gái, tâm trạng anh không được vui lắm, lại cảm thấy Tô Lam về nhà mẹ đẻ hơi quá đáng.

Anh lập tức nhắn Wechat cho Tô Lam: “Lại về nhà mẹ đẻ mách lẻo đúng không? Có chuyện gì không nói đàng hoàng được à?”

Anh gửi xong mới thấy giọng điệu của mình không ổn lắm nên thu hồi, gửi lại tin khác: “Anh đã dạy Cửu Cửu rồi, phạt con bé đứng. Em đang ở đâu, anh đi đón em, đừng giận mà được không?”

Nhưng Tô Lam đã thấy tin nhắn đầu tiên Quan Triều Viễn gửi rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK