Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3004

Sau khi giao xong tiền, côấy đi theo Tiểu Lý về văn phòng Giờ phút này, trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại cảnh sát Vương cùng một vài thanh niên trông giống lưu manh khác.

Mấy tên thanh niên này nhuộm tóc vàng, trên cánh tay còn xăm hình, hút thuốc uống rượu, thậm chí còn kề vai sát cánh với cảnh sát Vương.

Đến tận giờ phút này, Lâm Thúy Vân mới nhận racảnh sát Vương có vấn đề.

Một cảnh sát nhân dân chân chính sẽ không có hình tượng như thế này.

Nơi này có lẽ là một cái đồn công angiả, mình bị lừa rồi!

Kìm nén lửa giận trong lòng, Lâm Thúy Vân nhìn chảm chẩm cảnh sát Vương: “Nộp tiền bảo lãnh xong rồi, hiện tại tôi có thể đi chưa?”

“Đi đâu?”

‘Vương Thành Lâm vừa nghe thấy lời này, lập tức cười lớn tiếng.

Như thể cô ấy vừa kể cho ông ta nghe thấy một trò chuyện cười vô lý nhất trên đời.

Ông ta quay đầu nhìn thoáng qua những thanh niên bên cạnh mình: “Mấy người nghe thấy cô ta nói gì không?

Côta nói côta muốn rời đi, ha ha ha, chết cười tôi mất thôi!”

Một người đàn ông cao lớn thô kệch bên cạnh ông ta đứng lên “Cô gái, tôi nói cho cô biết, mặc dù cô nộp tiền bảo lãnh rồi nhưng cô còn một chuyện quan trọng khác chưa làm xong, đến khi nào làm xong mới có thể rời đi, biết là gì không?”

Lâm Thúy Vân nhìn nụ cườikhông có ý tốt trên mặt bọn họ, một dự cảm bất thường dâng lên: “Các ngườinói vậy là có ý gì?”

‘Vương Thành Thụ ngậm điếu thuốc trong miệng nói: “Em nhìn xem, ở đây bọn anh có tổng cộng sáu người, chỉ cần tí nữa em hầu hạ bọn anh thoải mái, anh đảm bảo sẽ để em đi! Tuy nhiên, anh đoán chừng được khả năng đi ra ngoài của em đấy”

Trong văn phòng lập tức phát ra một tràng cười, Lâm Thuý Vân là một cô gái được chiều chuộng, từ nhỏ đã quen thói tung hoành kiêu ngạo, có bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế này?

Hôm nay bị bọn họ nhục nhã một phen, mắt đỏ hoe vì tức giận.

“Mấy người các anh, đừng có khinh người quá đáng!”

Vương Thành Thụ sờ sờ cảm, đôi mắt sắc nhọn híp híp lại nhìn chấm chằm vào Lâm Thuý Vân: “Ức hiếp em thì sao? Vẽ sau mấy người bạn thân bọn anh sẽ lần lượt từng người, từng người một ức hiếp em, nhưng mà em đừng sợ, bọn anh sẽ ức hiếp em đến rất thoải mái!”

Mặt khác mấy tên lông bông còn lại cũng phụ hoạ theo: “Anh Vương, thật bất ngờ, ở đây mà anh cũng có thế đem tới một loại hàng có nhan sắc thế này”

“Cô nàng này xinh đẹp và có thân hình cũng chuẩn”

Tôi, tôi còn chưa được làm cô gái xinh đẹp thế này đâu..”Vương Thành Thụ nheo nheo mắt nhìn Lâm Thuý Vân: “Cô gái nhỏ, chỉ cần em ngoan ngoãn chơi với anh một đêm, anh cam đoan ngày hôm sau em sẽ an toàn rời đi, thế nào?”

Khi anh ta nói điều này, anh ta đã đi về phía Lâm Thuý Vân.

Đôi bàn tay đầy dầu nhờn thuận thế sờ soạng lên khuôn mặt cô ấy.

Lâm Thuý Vân nhẹ nhàng né tránh, thoát khỏi bàn tay lợn muối của anh ta.

‘Vương Thành Thụ không ngờ rằng cô ấy lại dám trốn, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi: “Cô gái nhỏ, tôi khuyên cô không nên rượu mừng không uống, lại thích uống rượu phạt. Nếu cô không hợp tác, đến lúc đó chính cô sẽ khổ sở thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK