Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3487

Khúc Nhất Phàm sung sướng nhào lên người Khúc Thương Ly, không quên hôn lên mặt anh.

Khi sự việc đã được xử lý ổn thỏa, Khúc Thương Ly dắt Khúc Nhất Phàm và rời đi..

Mặt khác, khi Tống Chỉ Manh quay lại bàn, Tô Lam và Quan Triều Viễn cũng đã quay trở lại.

Tô Lam thấy răng khuôn mặt của Tống Chỉ Manh dường như có gì đó không ổn: “Chị Chỉ Manh, chị có chuyện gì vậy? Không thoải mái sao? Sao em nhìn sắc mặt chị có chút không ổn”

Tống Chỉ Manh vốn tính ngay thăng, chưa bao giờ biết ăn nói mập mờ, khi nghe câu hỏi của Tô Lam, cô chỉ biết thở dài ôm má đầy bất lực: “Lúc nãy thấy em đi vệ sinh lâu như vậy, vì vậy chị muốn đến đó xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi chị đi được nửa đường, em có biết chị đã gặp được ai không?”

Quan Triều Viễn liếc nhìn cô: “Một giây trước còn sinh khí dồi dào, một giây sau đã ủ rũ uể oải rồi. Trên đời này ngoài ảnh đế của chúng ta có sức ảnh hưởng lớn đến vậy, tôi thật sự không nghĩ ra còn có ai nữa”

” Khúc ảnh đế?”

Tô Lam sững người trong giây lát.

Nhưng Tống Chỉ Manh thở dài: “Nhưng tôi không nói chuyện với anh ấy. Tôi chỉ thấy con trai anh ấy bị bắt nạt, vì vậy tôi đã đến giúp một chút.”

Quan Triều Viễn ở bên cạnh chế nhạo: “Vậy rõ ràng là ra tay làm việc nghĩa mà. Chị làm việc thiện sao lại vẫn uể oải như vậy?”

Tống Chỉ Manh tức giận mà lườm anh một cái: “Nghe xem chú nói gì kia, đúng là ăn no không biết cảm giác của người đói! Gia đình chú hạnh phúc mỹ mãn, đương nhiên không nổi sự đau khổ của những người cô đơn như: tôi Mỗi khi nghĩ đến sự thờ ơ và thái độ thù địch của Khúc Thương Ly đối với mình, cô lại cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Dù mối quan hệ này đã qua lâu như vậy nhưng Tống Chỉ Manh vẫn không thể buông bỏ nó.

Đã sáu năm trôi qua, nhưng nếu cô không thể để nó trôi qua thì sao?

Khúc Thương Ly bây giờ đã có một đứa con trai, hai người sẽ không bao giờ có thể trở lại như xưa, đã đến lúc phải buông bỏ một số chuyện.

Nhìn thấy Tống Chỉ Manh một mình ngây ngốc, Tô Lam và Quan Triều Viễn vô thức liếc nhìn nhau một cái.

Cô nhẹ nhàng hắng giọng, dường như đang cố gảng tìm từ ngữ cho thích hợp: “Ừm -. Chị Chỉ Manh, chị cho rằng chị và anh Khúc còn cơ hội quay lại không?”

Tống Chỉ Manh bị những lời nói của cô chọc cười: “Chị và anh ấy, cả đời này …. có lẽ là vô duyên rồi, dù sao thì bây giờ anh ấy cũng đã có gia đình và con cái. Như em biết đấy, chị là một người kiêu ngạo, chị nhất định sẽ không làm mẹ kế cho người khác.”

Khi Tống Chỉ Manh nói những lời này, cô vẫn mang một giọng điệu có phần giễu cợt.

Tô Lam do dự một lúc rồi ngập ngừng nói: “Chị Chỉ Manh, lẽ nào việc năm đó chị lại chia tay với anh Khúc, chị không nhớ được một chút nào hay sao?”

Tống Chỉ Manh lấy hai tay đỡ má, vẻ mặt đờ đẫn, cả khuôn mặt hiện lên vẻ mơ hồ: “Nếu chị thật sự biết, có lẽ nút thắt này đã được giải št rồi, cũng không cần kéo dài lâu như vậy”

Cô không muốn đến gặp Khúc Thương Ly để hỏi rõ ràng toàn bộ sự việc.

Không biết tại sao, mỗi lân Khúc Thương Ly nghe được câu hỏi này đều nổi giận đùng đùng.

Không có cách nào để hai người tiếp tục nói chuyện nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK