Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1473

“Cô nghĩ hay nhỉ! Giao đứa bé cho cô thì tôi còn có thể lấy được một đồng nào từ tay cô sao? Tô Lam, tôi sẽ gửi tài khoản cho cô, cô chuyển tiền vào tài khoản của tôi, sau khi nhận được thông báo chuyển tiền tôi sẽ liên lạc với cô.”

“Bố, bố tỉnh táo một chút được không?”

“Tôi tỉnh táo? Nếu lúc đầu cô không đối xử với tôi bằng thái độ như vậy thì tôi cũng sẽ không bí quá hoá liều, bắt cóc cháu trai của mình! Tất cả chuyện này là do chính cô tự gây ra! Tốt nhất là cô đừng báo cảnh sát, nếu không thì cô sẽ biết tay!”

Tút tút tút…

Điện thoại đã bị ngắt kết nối.

“A lô, bố! Bố.” Tô Lam ném điện thoại lên ghế sô pha, “Tức chết đi được!”

Cô ôm mặt, cảm giác như cả người đều đang run lên!

Tô Lam cố gắng hít thở thật sâu để khiến mình bình tĩnh lại, nếu bé cưng thực sự nằm trong tay Tô Khôn thì chuyện này sẽ dễ xử lý hơn.

Tô Khôn không phải tên bắt cóc bình thường, ít nhất thì nếu không bị dồn vào đường cùng thì ông ta không thể nào giết cháu ngoại mình, thứ ông ta muốn chỉ là tiền mà thôi.

Tô Lam lại cầm điện thoại lên và gọi cho Quan Triều Viễn.

Hơn nửa tiếng sau, Quan Triều Viễn trở về nhà.

Tô Lam kể lại cho Quan Triều Viễn nghe toàn bộ cuộc trò chuyện.

“Chồng à, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Tô Lam đã rất phiền muộn, chỉ có thể xin giúp đỡ từ Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn ôm Tô Lam vào lồng ngực và nhẹ nhàng an ủi cô.

“Ông ta chỉ cần một trăm triệu mà thôi, chúng ta đưa cho ông ta là được. Nếu không đưa ông ta thì nhất định sau này ông ta sẽ lại tìm cơ hội để ra tay, thà rằng bây giờ cứ đưa cho ông ta.”

Giọng điệu của Quan Triều Viễn thâm trầm, nhưng trong mắt lại lóe lên một thứ gì đó kỳ lạ.

Tô Lam không ngờ rằng Quan Triều Viễn sẽ đồng ý dứt khoát như vậy, có thể sau khi trở thành người làm bố làm mẹ, khi làm chuyện gì anh cũng cân nhắc nhiều hơn.

“Vậy được.”

“Bây giờ anh lập tức chuyển tiền vào tài khoản cho ông ta. Đúng rồi, vừa rồi lúc em gọi điện thoại, em cảm thấy có chỗ nào rất kỳ lạ hay không?”

Quan Triều Viễn đột nhiên hỏi.

Tô Lam cẩn thận nhớ lại, mất một lúc sau mới trả lời: “Rất yên tĩnh, nhưng trong điện thoại luôn có tạp âm, có lẽ là tín hiệu bên đó không tốt.”

“Có tạp âm?” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Quan Triều Viễn sờ đầu Tô Lam, “Em đừng lo lắng, cứ giao mọi chuyện cho anh, anh sẽ bế con trở về cho em, nhé?”

Tô Lam nở một nụ cười gượng gạo.

Sau nửa tiếng, việc chuyển tiền đã hoàn tất.

“Lam Lam, bây giờ em gọi điện thoại cho ông ta và nói là đã chuyển tiền rồi.”

Tô Lam lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tô Khôn, một lúc lâu sau cuộc gọi mới được kết nối, Tô Lam bật chế độ loa ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK