Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2687

Khoanh hai tay trước ngực, nhếch miệng lên mỉa mai cười lạnh: “Vậy cũng được, cô nói cho tôi nghe một chút xem.”

Tô Bích Xuân trong đầu chuyển nhanh chóng, nhớ đến những lời mà Tô Văn Tâm nói với mình trước khi ra khỏi cửa: “Bích Xuân, con nghe cha nói. Tô Lam cùng với mẹ của con bé giống nhau, tâm tư đơn thuần, mà lại rất hiền lành, ăn mềm không ăn cứng”

“Chỉ cần con nói tốt một chút, sau đó lại giả vờ đáng thương, cuối cùng là sử dụng tình cảm thật chân thành thì tất cả mọi chuyện sẽ đều được xử lý hết”

Nghĩ đến đây, Tô Bích Xuân cố ý đáng thương nói: “Tôi biết chuyện giữa tôi và mẹ làm cho.

cô rất phẫn nộ, nhưng mẹ của cô đã ra đi ngoài ý muốn, chẳng lẽ không thể để cho cha tìm thấy hạnh phúc một lân nữa sao?”

Tô Lam cười lạnh một tiếng: “Tô Bích Xuân, có lẽ cô đã nhanh chóng quên mất mình là đứa con gái ngoài giá thú rồi Tô Bích Xuân bị nhận lấy sự ghét bỏ liền nhanh chóng đổi chủ đề: “Tô Lam, lúc trước cô ngấm ngầm khiến Quan Triều Viễn làm bẽ mặt tôi như vậy, tôi cũng chưa nói gì. Tôi còn trẻ và có thể tự mình tìm cách để tự kiếm tiền được, nhưng cô có bao giờ nghĩ đến cha không? Đã qua bao nhiêu năm rồi, mọi cố gắng của cha đầu trở nên vô ích, giờ còn không có cả chỗ để ở.

Cô thật sự không thấy đau lòng khi để cho cha phải sống ở một khách sạn ẩm thấp và tối tăm đó ăn mì gói, ngay cả ăn cũng không được ăn no sao?”

“Hai”

Tô Lam cười nhạo một tiếng, quan sát Tô Bích Xuân từ trên xuống dưới rồi nói “Tô Bích Xuân, Tô Văn Tâm cũng là cha ruột của cô đấy! Lúc trước khi nhà họ Tô còn có tiền ông ta không hề tiếc tiền mà cho hai mẹ con cô tiêu xài, đúng chứ? Nhìn một thân đồ hiệu này của cô, tùy ý cầm một món đồ đem đi bán cũng đủ để cho ông ấy ăn mì ăn liền cả một năm rồi. Đến tìm tôi để than nghèo sao? Cô quên rằng tôi đã cắt đứt quan hệ cha con với ông †a rồi sao? Hiện tại mặc kệ mấy người rơi vào hoàn cảnh nào thì đó cũng là do ông ấy gieo gió gặt bão, chẳng thể oán trách người khác được.”

Suy tính trong lòng Tô Bích Xuân bị phá tan. Biểu cảm trên khuôn mặt trong nháy mắt trở nên căng cứng: “Tô Lam, cô…”

“Đừng ở đây mà tôi với cô nữa, mau đi thôi. Quan Triều Viễn đang ngồi ngoài phòng khách, nếu người đi ra vừa rồi là anh ấy thì cô nghĩ cô còn có cơ hội để có thể đứng ở đây và giả bộ đáng thương với tôi sao?”

Tô Bích Xuân khóe miệng co giật.

Cô quay đầu nhìn lướt qua phòng khách, phát hiện thấy Quan Triều Viễn đã đứng dậy và đang đi qua đây.

Nhìn thấy kế hoạch của chính mình bị phá vỡ, Tô Bích Xuân lộ ra bộ dạng hung tợn: “Tô Lam, cô đợi đấy”

Khi Quan Triều Viễn ra đến khu vườn thì chỉ còn lại mỗi mình Tô Lam.

Anh cau có: “Không phải em nói ở trên tầng sao?”

Tô Lam thở dài một tiếng rồi bước đến chỗ anh.

Hai tay cô chủ động đặt lên eo của anh.

“Khu vườn này là anh trai em làm để tặng vào sinh nhật em, nó thường được mẹ em chăm sóc, nên em chỉ muốn ra đây xem một chút thôi…”

Đối diện với sự chủ động hiếm thấy này của cô, cặp lông mày đang cau có của Quan Triều Viễn dãn ra, khuôn mặt anh dần trở nên dịu dàng hơn.

Anh vươn tay nâng cảm của cô lên: “Em thích không?”

Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Lam chu lên. Lúc nấy khi nhìn từ phía trên tầng cô đã cảm động đến suýt khóc, làm sao có thể không thích được chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK