Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2843

Tô Lam cúi đầu đặt tấm ảnh lên bàn, giọng điệu có phần không hiểu: “Nhà anh Quan không có cách nào tìm được chiếc vòng này trước khi bà cụ mất, anh nhĩa dựa vào cái gì mà tôi có thể tìm thấy?”

“Với thực lực của bản thân cô, đương nhiên không tìm được manh mối về chiếc vòng này, nhưng nếu tôi có nó thì sao?”

Lục Mặc Thâm khoanh tay trước ngực, khi nói những lời này vẫn rất tự tin.

Tô Lam nhìn anh ta chằm chảm, cố gắng tìm câu trả lời trong mắt anh ta, nhưng ánh mắt của Lục Mặc Thâm lại rất bình tĩnh.

Tô Lam cau mày, bối rối.

“Giáo sư Lục, dựa theo giao tình của anh với nhà anh Quan, nếu có manh mối này, anh nên trực tiếp nói cho Quan Triều Viễn, đúng không?

Tại sao lại muốn nói cho tôi biết?”

Tô Lam không hiểu ý định của anh ta, nhưng luôn lờ mờ cảm thấy rằng Lục Mặc Thâm đang tính toán khác.

Lục Mặc Thâm là người thế nào chứ?

Chỉ cần nhìn thoáng qua, anh ta có thể nhìn thấu sự nghỉ ngờ trong mắt Tô Lam: Khóe miệng anh ta hơi nhếch thành một đường cong: “Đừng lo lắng, tôi không có ác ý.

Tôi chỉ muốn sau khi sự việc kết thúc, xin một ân tình từ Quan Triều Viễn.”

Tô Lam không nói chuyện.

Tuy rằng cô rất muốn được người nhà anh Quan công nhận, nhưng cô không muốn chỉ vì mình mà Quan Triều Viễn phải thiếu ân tình của Lục Mặc Thâm: “Cám ơn ý tốt của giáo sư Lục, tôi cảm thấy, so với chiếc vòng tay trên ảnh chụp này, ông cụ Quan hẳn sẽ đánh giá cao.

lòng chân thành hơn. Nếu chỉ vì muốn làm cho ông cụ vui mà tôi để Cậu Quan phải thiếu ân tình của anh, như thế nhất định sẽ phản tác dụng. Có điều tôi vẫn phải cám ơn anh”

Nói xong câu này, Tô Lam thẳng lưng, xoay người đi ra ngoài Tuy rằng cô là một vị tiểu thư nghèo túng, nhưng nếu muốn thứ gì, cô sẽ tự kiếm nó bằng đôi tay của mình.

Nhìn bóng lưng dần đi xa của Tô Lam, khóe miệng Lục Mặc Thâm hơi nhếch lên, móc điện thoại di động ra: “Cậu Quan, lân đánh cược này, tôi thua ri Lúc đó, trong văn phòng của tập đoàn Lệ Thiên.

Quan Triều Viễn lười biếng dựa vào mép bàn làm việc, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Khóe miệng anh nhếch lên thành một độ cong tràn ngập vui sướng: “Tôi đã nói rồi mà, em ấy là người phụ nữ mà tôi đã chọn”

“Tóm lại, anh muốn tôi làm cái gì?”

“Tôi muốn anh dùng dùng mạng lưới của mình ở Lạc Sam, Khuê Cốc, điều tra rõ xem trước đây Tô Duy Nam đã từng có qua lại với ai “Tô Duy Nam? Chính là cái vị thiên tài đầu tư mà anh đã từng nhắc tới đó hả?”

“Anh ấy là anh trai của Tô Lam, trước đây anh cũng là dân giao dịch chứng khoán ở phố Kim An, hẳn là đã từng nghe qua tên của anh ấy”

Lục Mặc Thâm nhếch môi, nghĩ tới gương mặt kiêu ngạo, vừa nhã nhặn nhưng cũng không kém phần vô lại kia “Đâu chỉ có từng nghe qua, lúc trước ở phố Kim An, sự tồn tại của người kia được ví như thần thoại, chỉ cần là người trong giới chứng khoán, không có ai là không quen biết anh ấy”

“Cho anh thời gian là ba ngày”

“Sao anh lại muốn điều tra anh ấy? Tôi nhớ hình như anh ấy đã gặp sự cố khoảng mấy năm trước rồi mà”

“Tôi chỉ cần biết về những người có liên hệ với anh ấy, những chuyện khác anh đừng xen vào.”

Nói xong câu này, Quan Triều Viễn lập tức cúp điện thoại.

Lục Mặc Thâm nghĩ nghĩ, lập tức gọi một cuộc điện thoại.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK