Ánh nắng ban mai lại tới, trong buổi sáng Hoàng Căn Vĩ gọi điện thoại đến sở quản lý hành chính để đặt một vé tàu đến Hoàng Vân Sơn trong tối nay, U thị là một thành phố lớn, cũng là một đầu mối giao thông quan trọng về đường sắt, mà Hoàng Vân Sơn thuộc vào danh lam thắng cảnh, nên các chuyến tàu đi tới đó không hề thiếu, đặt vé tuy hơi trễ nhưng vẫn dễ dàng mua được.
Không đến một lúc, thư ký của Hoàng Căn Vĩ gọi điện thoại tới nói cho Hoàng Căn Vĩ đã hoàn thành nhiệm vụ đặt được vé tàu vào 9h30 tối nay sẽ xuất phát, lúc tới Hoàng Vân Sơn sẽ là 12h trưa hôm sau, ngủ một đêm mở mắt ra sẽ tới, rất tiện.
Buổi sáng, Hoàng Căn Vĩ đi đến sở quản lý hành chính, tiện tay lấy vé tàu cho Lưu Dương luôn, sau đó xử lý một ít công việc, Lưu Dương lập tức phải đi , cho dù có bận việc cũng phải gát qua một bên, mà Lưu Thải Vân cũng không đi làm, nàng phải chuẩn bị một số thứ cho Lưu Dương đó là vài thứ lương khô để ăn trên đường, Lưu Dương chuẩn bị thì hơi ít , hơn nữa khi đi cũng không tiện để mang theo.
Giữa trưa Hoàng Căn Vĩ mang vé tàu về đến nhà, tới buổi chiều, Hoàng Căn Vĩ không đi làm , Lưu Dương đi xa, vấn đề an toàn của hắn không phải lo lắng, bất quá kinh nghiệm xã hội của Lưu Dương còn ít, nên nhắc cho hắn một ít chuyện quan trọng, hoặc là chuẩn bị một vài đồ dùng, những thứ còn thiếu không nhiều lắm, có thể coi như là đầy đủ.
Người một nhà cùng nhau dọn dẹp và nói chuyện phiếm, buổi chiều cứ như vậy mà qua đi, sau bữa cơm tối, Lưu Dương mang theo hai cái túi lớn đem để trong phong khách, Hoàng Căn Vĩ, Lưu Thải Vân, Hoàng Nhã Lỵ đều ngồi chờ một chỗ , đặc biệt là Hoàng Nhã Lỵ thấy Lưu Dương, nước mắt rưng rưng lại muốn chảy ra, nói:
"Tiểu Dương ca ca, trên đường nhất định phải cẩn thận, sớm quay về."
"Ta sẽ cố gắng, Nhã Lỵ lớn rồi, đừng khóc nữa ."
Lưu Dương lấy ra khăn tay ra, lau nước mắt cho Hoàng Nhã Lỵ, sau đó nói:
"Nhã Lỵ muội muội, đừng khóc , khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành mặt mèo rồi kia , nếu khóc nữa sẽ rất xấu xí."
"Anh nói ai không đẹp, không phải vì lo lắng cho anh sao, chó cắn Lã Động Tân*, không nhìn thấy lòng tốt của người khác."
Hoàng Nhã Lỵ nói xong cái miệng nhỏ nhắn lại chu lên.
“Chu miệng lên như thế có thể treo một bức tranh lên đó rồi đấy." Lưu Dương thấy bộ dạng của Hoàng Nhã Lỵ nở nụ cười.
"Mẹ, người xem, Tiểu Dương ca ca lại khi dễ con."
Hoàng Nhã Lỵ không thuận theo , kéo tay mẹ nó nói.
"Trời ạ, trời đất chứng giám con nào dám khi dễ nó, Nhã Lỵ không khi dễ con là đã may mắn lắm rồi."
"Hừ, mọi người chỉ biết quan tâm đến hắn, không ai chịu quan tâm đến con ."
Hoàng Nhã Lỵ tức thở hồng hộc, bất quá tâm trạng không còn tồi tệ như lúc nãy nữa.
"Được rồi Nhã Lỵ, đừng làm loạn nữa, Tiểu Dương ca ca phải đi xa , không được nhiễu loạn tâm tình của hắn, đúng rồi, kiểm tra lại mọi thứ để mang đi chưa."
Hoàng Căn Vĩ đứng cạnh chỉ vào hai cái túi xách của Lưu Dương nói.
Lưu Thải Vân gật đầu, cầm hai cái túi của Lưu Dương kiểm tra lại một lần, bao đồ lớn được gói rất cẩn thận, không thiếu bất cứ thứ gì. Sau đó đến bao nhỏ được Lưu Dương cầm trên tay, bọc này chứa những vật quan trọng nhất, Lưu Thải Vân vừa kiểm tra vừa đọc lên:
"Bật lửa, la bàn, dao xếp, tiền, thẻ tín dụng..."
Hoàng Nhã Lỵ đứng bên cạnh giúp Lưu Thải Vân kiểm tra, đột nhiên la lên:
"Ba, mẹ, Tiểu Dương ca ca sao lại không có di động? Lỡ có chuyện gì làm sao liên lạc với chúng ta."
"A, đúng vậy, di động, sao mình lại quên mất thứ này ."
Lưu Thải Vân vỗ gáy, hối hận nói.
"Đúng vậy, đi ra ngoài mà không mang theo di động thì rất phiền toái, nhưng mà bây giờ….."
Hoàng Căn Vĩ ngẩng đầu nhìn đồng thấy bây giờ đã là 7h20 tối , sợ là chỉ có trung tâm thành phố mới còn buôn bán vào giờ này, nhưng bây giờ đi thì không kịp nữa rồi.
Mà Lưu Dương nghe đến di động, trong lòng toát mồ hôi, theo ý của Lý Long Cảnh thì nơi bọn họ đi vào sẽ là núi cao rừng sâu, trong phạm vi mấy chục dăm, cũng có thể là mấy trăm dặm đều vô cùng hoang vắng, không biết bây giờ ra sao rồi, bất quá từ trên bản đồ vẫn thấy nơi này chưa có người ở, hơn nữa nghe Lý Long Cảnh nói thì nơi đó tuyệt đối là một nơi khỉ ho cò gáy, mang di động thì lấy đâu ra tín hiệu mà gọi, tuy có thể bàn lùi là bây giờ có rất nhiều công ty viễn thông, có tín hiệu thì khi hết pin cũng không kiếm đâu ra điện, đó là hang động, vách núi sừng sững, dây điện nào kéo tới.
Nghĩ thấy không cần phiền phức Lưu Dương nhanh nói:
"Hoàng thúc thúc, lưu a di, không cần đâu, nơi đấy không..."
"Sao lại không cần, mang theo di động thì tiện hơn một chút, có thể liên lạc bất cứ lúc nào, nhưng mà bây giờ ra ngoài mua không kịp nữa rồi, vậy thì... ."
Lưu Thải Vân cắt đứt lời nói của Lưu Dương, lấy di động của mình đặt vào túi nhỏ, liền ra lệnh:
"Dùng đỡ của ta đi, ngày mai khi tới nơi an toàn, ta sẽ gọi cho ngươi."
"Không cần đâu, lưu a di, điện thoại của người không phải còn dùng trong công việc sao, lỡ đối tác gọi điện mà không thấy thì làm sao bây giờ."
Lưu Dương lo rằng công việc của Lưu Thải Vân rất nhiều, thiếu di động thì sẽ cực kỳ bất tiện.
"Ngươi cứ cầm xài trước đi, đi xa là chuyện quan trọng nhất, ta sẽ tính cách khác."
Lưu Thải Vân giải thích, cầm lấy cái túi nhỏ, sau đó hướng Hoàng Căn Vĩ nói:
"Mọi thứ đã ổn cả rồi ."
Lưu Dương thấy không còn cách nào khác, đành phải nói thật:
"Nhưng Hoàng thúc thúc, và Lưu a di à, bên trong sư môn của con chỉ sợ không có điện thoại, chỉ sợ điện cũng không có, thì làm sao sử dụng được điện thoại?"
"Cái gì, đã là thời đại nào, mà làm gì có nơi nào không có điện."
Hoàng Nhã Lỵ rất ngạc nhiên hỏi, trong suy nghĩ của nàng thì việc này quả thật khó tin, nàng luôn lớn trên trong thành phố, nên cơ bản không thể tưởng tượng được đến nơi đất đá cằn cỗi không có điện.
"Đương nhiên là có , Nhã Lỵ, tại con lớn lên trong thành phố nên không biết được có rất nhiều nơi còn chưa có điện, nhưng mà Tiểu Dương, ngươi cứ cầm theo điện thoại đi, cho dù chỗ kia không có điện không có tín hiệu, nhưng khi đi vào thì hãy tắt máy, đến lúc quay ra khởi động lại, trước khi về nhà thì gọi điện báo trước một tiếng, để chúng ta có thể an tâm hơn."
Hoàng Căn Vĩ đứng lên, chặn Lưu Dương muốn mở bọc, sau đó nói, kinh nghiệm xã hội của hắn rất nhiều, nên cũng nhân cơ hội lần này giáo huấn con gái của mình một chút.
"Vậy được rồi."
Lưu Dương thấy không thể nào từ chối, đành phải chấp nhận, ngoài việc đem di động bỏ vào bao còn có thể thế nào nữa, những vật dụng khác không còn thiếu bất cứ thứ gì nữa, được nhiều người kiểm tra như vậy, nếu mà còn thiếu thì quả thật không còn đạo lý .
Ngồi trong phòng khách, uống hết chén trà, Hoàng Căn Vĩ đặc biệt dặn lại một số việc cần chú ý, lằng nhằng một hồi, khi thời gian gần tới , cả nhà đi ra ga-ra lấy xe đi tới nhà ga.
Cả nhà Lưu Dương ở Vân Thủy tiểu khu, khoảng cách đến nhà ga cũng hơi xa, nhưng vì bọn họ đi sớm, hơn 8h một chút đã xuất phát, mà đường xá lúc đó cũng không phải vào giờ cao điểm nên khi bọn họ đến nhà ga của U thị thời gian mới 8h50 , cũng đã gần đến lúc khởi hành, Lưu Dương vốn muốn tự mình đi vào, nhưng Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân không đồng ý, Lưu Dương đành phải chạy tới phòng vé, mua vài ghế tại phòng chờ trong nhà ga.
Mua xong vé, là đã 9h5 tối , khoảng cách đến giờ xuất phát còn chưa tới 30 phút , nhà ga có thể cho lên tàu trước nữa tiếng, mà khi mọi người Lưu Dương đi vào phòng chờ, đoàn tàu mang số hiệu KS1 đã tiến đến, vài người liền vội vã lên tàu.
Tiến vào sân ga, đoàn tàu KS1 hướng đến Hoàng Vân Sơn, dừng lại ngay nơi các đường ray giao nhau, phía dưới sân ga đã có không ít người chờ , Hoàng Vân Sơn là danh lam thắng cảnh, mà đoàn tàu KS1 này chỉ dành riêng cho khách du lịch, những hành khách đi lên tàu tay xách tay cầm bao lớn bao nhỏ.
Chú thích:
Chó cắn Lã Động Tân: làm ơn mắc oán.
Sự tích “Chó cắn Lã Động Tân”: Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là một trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên Cô và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Huê Dương Chơn Nhơn xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là "Ái Tình" để đắc đạo.
Trên đường đi Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con yêu này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần. Bảo vật dùng để bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.
Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng thì nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân một cái rồi chạy mất.
Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ yêu của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.
Người đời sau dùng tích "chó cắn Lã Động Tân" này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.