Mục lục
[Dịch]Diễm Phúc- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịt xong con thỏ, sau đó đem một nửa gói lại, đặt trong hành lý, chèn hơi chặt một chút, rồi thu dọn lại chiến trường, dập lửa cho tắt hẳn, rồi lại múc nước ở con sông nhỏ, dội lên đống tro tàn, xử lý như vậy đã có thể ngăn chặn nguy cơ cháy rừng.

Sau khi thu dọn xong thì đã là 3 giờ rạng sáng ,hôm nay xong 36 vòng chu kỳ rồi, chân khí vẫn còn tàm tạm không bị tiêu hao hết, hắn nghỉ ngơi một chút, hồi phục tinh thần lại một lần, nhìn ngọn núi cách đó không xa, cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng, lần này dọc đường xuống núi (xuất sơn), khinh công của mình đã được thực nghiệm, có nên thử thêm một lần tác dụng của chân khí nữa không a.

Đối với chân khí, hắn đã muốn thử nghiệm từ lâu rồi, nhưng ở trong động phủ, có quá nhiều thứ quý giá, không thể phá hỏng, chỉ có thể sử dụng mấy loại như phách không chưởng, đánh vỡ vài hòn đá bình thường mà thôi, bây giờ đã ra bên ngoài, lúc này có thể thử dùng kiếm gỗ để chặt cây được rồi, nghĩ đến đây, không khỏi nhớ đến truyện Thần Điêu Hiệp Lữ (tên khác là Thần Điêu Đại Hiệp – tg: Kim Dung ), đại hiệp Dương Quá dùng kiếm gỗ chặt cây, đó chính là cao thủ đứng đầu võ lâm a, Dương Quá có thể dùng Mộc kiếm (kiếm gỗ) chặt cây mà Mộc kiếm không bị gãy, điều này mình có làm được hay không làm được, là chặt đứt như nhau, là cây gãy mà Mộc kiếm không bị gãy, hắn hết sức kỳ vọng.

Trong tay lúc này không có Mộc kiếm, đi đẽo cũng rất mất thời gian, trong tay của Lưu Dương thực ra còn có một cành cây, chính là cành cây vừa nướng con thỏ lúc nãy, lúc nướng con thỏ đã đốt một chút, nhưng lúc nướng hắn đã rất cẩn thận, không bị đốt bao nhiêu, dùng Khai sơn đao đã được quán chú chân khí vào gọt một cái, một cây Mộc kiếm đơn giản đã được tạo thành, cực kỳ lớn , nhưng hình dáng thế này thì đúng là phải xin lỗi các bạn đọc rồi.

Mộc kiếm trong tay Lưu Dương cũng không dày lắm, rất đơn giản, thậm chí đến cả lưỡi kiếm cũng không có, chỉ có sống kiếm thôi, thậm chí cả vị trí chuôi kiếm, cũng không khắc ra, hắn cầm trong tay, nhìn mộc kiếm trong tay, trong lòng tự hỏi, có thể chặt được cây hay không đây ? độ dẻo dai cũng những cây xung quanh đây khá tốt.

Đứng ở phía trước rừng cây, cân nhắc cả buổi, từ sự tin tưởng đối với sự phụ, Lưu Dương bắt đầu chọn cây, vì chắc chắn đứt hẳn, hặn chọn một cành cây to bằng miệng bát ( miệng chén ). Dùng cây kiếm đơn giản này, chém đến mấy trăm năm, Thương Thiên Cự Mộc một hai người ôm, e rằng hắn cũng không chắc chắn lắm.

Đứng vững trước cây đối diện, Lưu Dương một tay cầm kiếm, bên trong kiếm gỗ tập trung toàn bộ chân khí, sau khi không chế dị năng Thấu triệt, điều này rất dễ làm được, sau đó dùng toàn lực chém vào cái cây kia.

Không có tiếng va chạm mạnh mẽ, Lưu Dương không bị cái gì ngăn cản, cái cây kia cũng đã bị chặt đổ, còn trên thân mộc kiếm thì ngay cả một vết sứt, mẻ nho nhỏ cũng không có, trên mặt bị cắt của cành cây to cỡ miệng bát, cực kì bằng phẳng, giống như bị thần binh lợi khí chặt đứt.

- Xem ra mình thực sự có thể làm được.

Lưu Dương rất kích động, cảm giác chặt đứt thân cây vừa rồi, dường như là tác dụng của chân khí bao phủ bên ngoài của cành cây kia, dưới tác dụng của mộc kiếm luồng chân khí này trở nên sắc bén, mộc kiếm căn bản không tiếp xúc với cành cây, làm sao mà bị phá hủy được.

Có kết quả rồi, nên cũng không tiếp tục thử nghiệm nữa, Lưu Dương bỏ lại Mộc kiếm , nhìn thời gian, đã là khoảng 4 giờ, vừa rồi ăn cơm và thử nghiệm, ước chừng đã lỡ mất 2 giờ, nhìn lại chân khí, 2 giờ khôi phục vừa nãy, tuy rằng không vận hành chu thiên để khôi phục nhanh hơn, nhưng mình cũng không tiêu hao hết, lại khôi phục một chút, còn lại chưa đến 50%, khoảng cách 50km, chắc sẽ nhanh đến thôi.

Đã đến bên ngoài Hoàng Vân Sơn, nhưng bây giờ mới khoảng 4h sáng, xung quanh không hề có bong dáng của con người, hắn tiếp tục hướng về phía trước bay vút đi, toàn lực hướng về phía trước, tất nhiên cảm ứng được khai triển toàn lực, giữa rừng rậm nguyên thủy như thế này, đúng là có phần nguy hiểm, đặc biệt tại đây vào ban đêm không thể không tập trung chú ý, không được khinh thường chút nào, ngộ nhỡ có người nhìn thấy, vây thì không ổn rồi.

Mở ra toàn bộ cảm ứng, mọi dao động nhỏ xung quanh 500m đều không thể tránh được cảm nhận của Lưu Dương, sau khi hắn chạy được 2 giờ, với phạm vi cảm giác bên ngoài của bản thân, mặt khác lại cảm giác được cảm ứng được xa hơn, đây đã là hơn 3km , phải biết rằng sau khi Lưu Dương dùng toàn lực, một phút đủ để chạy hơn 1km , phạm vi cảm giác của mình là 500m, phạm vi nơi đó mình cũng đã cảm thấy từ trước, vì sao mình lại có thể cảm nhận được xa như vậy, chẳng lẽ phạm vi cảm ứng của mình đã tăng thêm rồi.

Tình huống bất ngờ, làm cho Lưu Dương dừng chân, đi tìm hiểu rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với phạm vi cảm giác nho nhỏ này, hắn chú ý đến cảm giác, thúc dục toàn bộ Thanh Hư chân khí, nhưng rất thất vọng phát hiện phạm vi cảm nhận của bản thân so với lúc đầu có tăng thêm một chút, nhưng lại có hạn, không thể đạt tới mức ngoài 1km .

Vậy nơi mà cảm nhận được là cái gì, Lưu Dương dùng tinh thần lực đưa qua, tâm trạng chăm chú đi tới.

Lại bất ngời phát hiên, địa điểm cảm nhận được, lại là cành cây lúc nãy, là đoạn mà hắn truyền chân khí vào, chính là cành cây dùng để chém đứt cái cây to bằng miệng bát.

Thật không thể tưởng tượng nổi, Lưu Dương quả thực không thể tin vào mắt mình, cành cây cũng có thể là một bộ phận trong cảm ứng của bản thân hay sao, mà Lưu Dương cũng chưa hề nghĩ đến, khi truyền chân khí vào cành cây, lại có thể bảo tồn chân khí, còn có thể trở thành một bộ phận cảm giác của mình, để xác định, Lưu Dương quay trở lại lần nữa, vừa trở lại chỗ lúc nãy, tuy rằng thời gian của hắn tương đối nhanh, nhưng sau đó, phát hiện bất ngờ so với việc hắn lên đường thì quan trọng hơn, bất kể thế nào, từ đây chạy ra ngoài Hoàng Vân Sơn cũng lắm là nữa tiếng đồng hồ.

Về đến bên cạnh dòng suối nhỏ lúc nãy, lúc vừa mới đến cách cành cây 500m, Lưu Dương đã cảm nhận được, đúng là chân khí của mình truyền vào cành cây, đặc biệt là sau khi đến gần phạm vi 500m, cảm giác đó lại càng thêm rõ ràng hơn, giống như một phạm vi lớn bao trùm một phậm vi nhỏ hơn, hơn nữa nhánh cây này có thể cảm nhận rất hạn chế, chỉ có thể cảm nhận được khoảng cách xung quanh nửa mét.

Đây là hiện tượng nhất thời, hay lúc nào cũng giống như thế này, cảm giác như vậy, giống như trong trò chơi trạm gác vậy, có thể mở rộng phạm vi báo động trước, tuy trên đường chưa có tác dụng gì, nhưng nếu dùng để theo dõi trong thành phố như lời nói, giống như camera phân tán, nhỏ nhưng chính xác.

Đến đây Lưu Dương hứng thú,lại thử nghiệm thêm một lần, quả nhiên, bất kỳ cái gì, cũng có thể truyền chân khí của mình vào, vả lại chỉ cần truyền chân khí vào là có thể cảm nhận được đồ vật đó rõ ràng, lại có thể cảm giác mọi thứ xung quanh cách vị trí đó nửa thước.

Đây đúng là một phát hiện kinh người a, có cái này, phạm vi cảm ứng của mình sẽ mở rộng không ít, Lưu Dương còn nghĩ đến trên người, nếu chân khí của mình thực sự có đặc tính này, thì mình e rằng sẽ trở thành dụng cụ y học tinh vi nhất bất kể là trong Trung Y hay Tây Y, bất kể là dụng cụ , hay bắt mạch, đều không thể ngăn được ánh mắt của mình, phải biết rằng, có chân khí cảm ứng này thì quả giống như việc sờ đâu thấy đó vậy.

Có kinh nghiệm bước đầu, Lưu Dương tiến thêm một bước bắt đầu kiểm tra xem có thể mở rộng phạm vi cảm nhận, Lưu Dương cầm lên mười đồ vật khác nhau, sau đó cư khoảng 1km, liền bỏ lại một cái, không ngừng đi tiếp, rồi mới phát hiện là thứ mà mình truyền chân khí vào, phạm vi cảm nhận cũng có giới hạn, không phải là vô hạn, hắn chỉ có thể cạm nhận được phạm vi của 10 vị trí, phạm vị cảm ứng ban đầu của Lưu Dương là 500m, truyền chân khí như thế thì phạm vi cảm ứng mở rộng đến 5km, phạm vi cảm ứng tăng thêm không ít.

Lưu Dương vẫn muốn tiếp tục thử nghiệm, nhưng lại không đủ thời gian, nếu còn chậm trễ, như thế thì trời sẽ sáng, trước bình minh rất khó chạy tới Hoàng Vân Sơn, hắn tập trung tinh thần, liền bắt đầu hướng về phía ngoài tiếp tục bay đi, trong quá trình bay, vẫn làm một lần thử nghiệm cuối cùng, đó là thử nghiệm thời gian tồn tại của chân khí .

Hắn không cho rằng chân khó mình truyền vào, có thể tồn tại trong vật thể mãi mãi về sau, mặt này nhất định là có tính thời gian,hắn cầm 5 thứ khác nhau, cứ cách 10 phút lại truyền chân khí vào một lần, cho tới khi đến Sơn Môn của Hoàng Vân Sơn, không có cái nào có chân khí bị tiêu hao hết, xem ra chân khí này có thể duy trì hơn nửa tiếng, tuy rằng không lâu, nhưng cũng đủ cho Lưu Dương làm rất nhiều việc.

Đến sơn môn Hoàng Vân Sơn rồi, lúc này đã là rạng sáng, mặc dù một số thắng cảnh còn vài ngọn đèn, nhưng đã có vài nhân viên có làm việc. Lúc này vẫn chưa có các tuyến giao thông công cộng như bus hay taxi, quả là không ai rãnh hơi mà đi tham quan trong cảnh tối lờ mờ này.

Lưu Dương dùng cảm ứng thăm dò phát hiện xung quanh không có dị động, từ Hoàng Vân Sơn đến thành phố Hoàng Vân Sơn có mấy chục km lộ trình, mà cũng là vùng núi, ngoại trừ ven đường có vài hộ dân , thì không còn ai khác, Hắn cẩn thận sử dụng một nửa tốc độ hướng về phía trước bay đi, luôn chú ý xung quanh, nếu có chỗ nào đang ngờ, đều có thể nhanh chóng dừng lại, nói như vậy, tốc độ của Lưu Dương bị giảm xuống đến khoảng 50km một giờ, tốc độ như vậy so với xe bình thường còn nhanh hơn một chút .

5 giờ kém 5, trong một giờ này, cũng không có nhân viên vệ sinh xuất hiện, Lưu Dương đi rất dễ dàng, trong thời gian này, trong nửa giờ , vật đầu tiên truyền chân khí vào đã sắp tiêu hao hết rồi, xem ra chân khí của mình tồn tại trong khoảng một giờ, nhưng Lưu Dương muốn biết, chỉ có một vật như vậy này, hay tất cả đều như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK