Đứng thật lâu trước âm dương cửu cung bát quái trận, Lưu Dương không hề cất tiếng nói, hắn biết với linh giác của sư phụ có thể cảm ứng được sự tồn tại của mình. Nhưng qua một hồi lâu bên trong trận pháp vẫn không có chút phản ứng nào, giống như Lý Long Cảnh chừa từng bao giờ chui vào trong đó.
Nhẹ nhàng đặt hành lý xuống, Lưu Dương quỳ gối một cách cung kính trước trận pháp, nhìn đám sương mù bao phủ trận trước mắt, hắn cảm khái vạn phần, thời gian từ khi gặp tai nạn giao thông được Lý Long Cảnh sống ký sinh đến nay không hề dài, chỉ hơn 1 tháng, nhưng trong 1 tháng này cuộc sống của hắn đã xảy ra nhiều biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Có những thời điểm Lý Long Cảnh phụ thể để cứu tính mạng của mình, hơn nữa sau đó lại biến hắn thành một cao thủ chân chính, chứ không còn là một ‘giả cao thủ’ như lúc được lên TV trước kia, sau đó lại còn dấn thân vào con đường võ học dài thâm thẳm này, trước đó khi nằm mơ cũng không dám tưởng tượng tất cả chuyện này là sự thật, nhưng bây giờ nó lại bầy ra ngay trước mắt hắn.
Hiện tại hắn đã có thực lực của riêng mình, do đó sau này hắn có thể đối mặt với tất cả chuyện gì, hắn tin rằng với sự tiến bộ sau này của bản thân, thậm chí hắn có thể trợ giúp sự phụ của mình, đồng thời hắn có thể cùng với sư phụ tái lập lại thời kỳ huy hoàng của võ học.
- Sư phụ, con phải đi rồi , trước khi đi con chỉ hy vọng được gặp lại người một lần nữa, sư phụ có thể đi ra được chứ?
Lưu Dương sau khi dùng sức khấu đầu mấy cái, liên hướng về phía trận pháp kêu lên, thời gian đã gần trễ rồi, hắn không muốn kéo dài nữa, nếu không trong lúc đi được ra ngoài Hoàng Vân Sơn thì cũng đã quá muộn .
Sau khi Lưu Dương kêu lên, trận pháp ‘ vũ như cẩn’, không hề xảy ra chút phản ứng, trong lòng hắn uể oải, chẳng lẻ xảy ra vấn đề gì, hay sư phụ không còn trong đó?
Có lẽ sự chân thành của hắn đã làm cảm động được Lý Long Cảnh, sương mù bên trong trận pháp xảy ra biến hóa, cuối cùng ngưng kết lại, mà giọng nói già nua của Lý Long Cảnh lại được truyền ra một lần nữa:
- Thằng ngốc, trong thiên hạ làm gì có bữa tiệc nào mà không tàn, sư phụ không sao đâu, ngươi có thể yên tâm mà tung hoàng .
Nghe được âm thanh của Lý Long Cảnh lần nữa, Lưu Dương cực kỳ kích động, liên thanh nói:
- Cám ơn sư phụ, đồ nhi hiểu rồi, nếu có cơ hội, nhất định con sẽ đến thăm người, cùng người giải sầu.
Lý Long Cảnh nhìn Lưu Dương, trong lòng thầm than, những người khác thì luôn lo tốc độ tiến bộ của đệ tử mình quá chậm, nhưng lão lại lo hắn tiến bộ quá nhanh , đúng là sự đời, bất quá lão vẫn nhắc thêm một số chuyện, dù sao lão không còn trên cơ thể hắn, không có cách nào trợ giúp khi hắn gặp khó khăn, đành phải dặn hắn cẩn thận, nói:
- Thằng ngốc này, sư phụ phải tu luyện Càn âm quyết, không biết đến khi nào thì mới có thể đại thành, chút buồn tẻ này sư phụ có thể chịu đựng được, nhưng còn ngươi, tốc độ phát triển quá nhanh, không tốn sức để bồi đắp trụ cột, nhưng sau này vẫn cần phải tiếp tục cố gắng. Bên trong thành phố có quá nhiều tạp khí, không tinh khiết bằng ở đây, hy vọng mỗi năm ngươi có thể đến đây bế quan một thời gian, rửa sạch tạp khí, tinh luyện công lực, tranh thủ để sớm bước vào Tiên Thiên cảnh giới.
- Đồ nhi tuân mệnh, mỗi năm đồ nhi chắc chắn sẽ trở về một lần.
Lưu Dương đem mỗi câu mỗi chữ của Lý Long Cảnh khắc sau trong lòng, lấy đó làm chuẩn mức cho việc tu luyện sau này.
Chứng kiến Lưu Dương ngoan ngoãn nghe lời, Lý Long Cảnh vuốt cằm gật đầu nói:
- Cách xuất trận ta đã dạy cho ngươi , ngươi cứ dựa theo đó mà làm, đúng rồi, đừng quên sau khi xuất trận, ngươi phải đem tất cả trận pháp khởi động lại lần nữa.
Tuy rằng này cơ bản là không có dấu chân người, là vì không phải ai cũng đủ thực lực để đi vào, vạn nhất có một vị khác không mời, với tình trạng đang được bảo vệ bởi trận pháp của Lý Long Cảnh, thí lão không có một chút năng lực phản khán nào.
Lưu Dương gật đầu nói:
- Con hiểu, con sẽ làm, sư phụ yên tâm.
- Được rồi tiểu tử, ngươi cứ yên tâm mà đi, sư phụ ‘lặn’ luôn đây .
Nói xong, đám sương mù bên trên trận loãng ra, phán tán ra khắp nơi, nhìn giống như thực thể của Lý Long Cảnh. Lưu Dương hướng tới trận pháp khấu đầu thêm một cái nữa, sau đó mới cầm đồ đạc lên.
Thời khắc phân ly rốt cuộc cũng tới!
Lưu Dương đi ra thì những trận pháp được áp chế gần như không có, tuy không hoàn toàn đình chỉ việc vận hành, nhưng uy lực của chúng đã giảm đi 9 thành, hơn nữa một .phần lý do này là vì Lưu Dương đi từ trong ra nên thoải mái hơn lúc trước. Lưu Dương đi qua trận nào liền khởi động lại cái đó, làm nó vận hành toàn lực, do vậy tiết kiệm được chút thời gian, đến khí Lưu Dương hoàn toàn đi ra ngoài thì mặt trời đã mọc lên cao.
Ba tuần qua, luôn sống trong sự khẩn trương, mặc dù bên trong động phủ có ánh sáng, nhưng nguồn phát lại từ các bảo thạch, rõ ràng khác biệt với ánh sáng mặt trời.
Lưu Dương cứ nghĩ 3 tuần qua chưa thấy mặt trời, thì khi đi ra sẽ có chút không thích ứng kịp, nhưng kết quả lúc này hắn hành động rất tự nhiên, nếu có chỗ nào không khỏe, thậm chí có thể nhìn thẳng vào mặt trời buổi sáng mà không cảm thấy chói mắt.
Việc này khiến Lưu Dương minh bạch mình khác trước kia chỗ nào, bây giờ bản thân đã là một cao thủ , một cao thủ nhập phẩm, tuy rằng không biết cách tính bây giờ là gì, bất quá nếu so sánh với Trịnh Quốc Vận, thì hắn không phải là đối thủ của mình, chắc cứ dựa vào đó mà suy ra thực lực lúc này.
Vách sơn động cách mặt đất 10 trượng( gần 100 mét), nếu là lúc trước thì đây là một chướng ngại không thể vượt qua, nhưng lúc này thì quá dễ, vận phiêu bình khinh công, nhất thời thân thể nhẹ tựa lông chim, rơi từ từ xuống phía dưới, lúc này Lưu Dương không chọn con đường lúc trước, mà chọn đi xuống dưới, bởi vì nếu đi về phía trước thì sẽ phải vượt qua Hắc Phong Nhai. Thực lực của Lưu Dương lúc này không thể đối phó với những trận cương phong trên đó, hơn nữa thời gian không qua gấp gáp, nên Lưu Dương chọn đi vòng qua cả 3 hiểm địa.
Điểm này cũng do Lý Long Cảnh yêu cầu, hơn nữa lão đem lộ trình con đường vòng kể lại cho Lưu Dương, việc này quả là khiến cho Lưu Dương cảm thấy cực kỳ phiền muộn , đúng vậy, thực lực Lưu Dương lúc này đã khá cao , nhập phẩm cấp, nhưng hắn hiểu rõ lúc này hắn vẫn yếu hơn lúc được Lý Long Cảnh vài phần, mà với những tình huống ở đó sư phụ hắn cũng phải dùng hết sức mới vất vả vượt qua được ba nơi kia, còn thực lực của hắn lúc này thì hoàn toàn không được.
Độ cao hơn chục trượng, sau khi Lưu Dương toàn lực vận khởi phiêu bình khinh công, thân thể hắn giống như lông chim, hạ xuống dưới một cách phiêu dật, cả quá trình rơi xuống mất vài phút, cuối cùng Lưu Dương cũng đứng được trên mặt đất.
Đây là một con đường quanh co vòng qua sơn cốc, nó không hề bị che lấp, Lý Long Cảnh đã miêu tả lại tất cả mọi vật ở đây, phía tây sơn cốc chính là vị trí của con đường vòng, từ nơi đây đi về phía tây 10km, sau đó cứ nhằm hướng ra của Hoàng vân sơn mà đi, sẽ tránh được 3 hiểm địa, lúc đó có thể bình an rời khỏi Hoàng Vân Sơn.
Như vậy, con đường vòng này sẽ dài hơn quảng đường cũ 500km, đối với tộc độ của Lưu Dương lúc này chỉ đi thêm vài tiếng đồng hồ. Đứng trong sơn cốc, Lưu Dương nắm chặt hai tay, đem chân khí vận khởi toàn thân, cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, nhưng qua trong hơn là mỗi phân chân khí sẽ giống như một ánh mắt của hắn, hắn có thể thông qua nội thị đem tất cả lực lượng có được phóng ra ngoài, đây mới là điều qua trọng nhất, tập trung một chút, phân tán chân khí đến từng nơi cho thật tốt, đây cũng là một lợi ích của dị năng thấu triệt khi được áp dụng lên chân khí.