“ Cám ơn thúc thúc , ta cũng không có yêu cầu gì người xử lý là tốt rồi “. Về mấy chuyện pháp luật cho đến tận bây giờ đều là Hoàng Căn Vĩ xử lý, ngay cả khi cha mẹ còn sống cũng thế mà cha mẹ qua đời rồi thì cũng vậy, hiện tại chính mình cũng xảy ra chuyện , đương nhiên hắn cũng xử lý.
Hai người đang nói chuyện , cánh cửa phòng lại bị mở ra , một người trung niên mặc trang phục tây âu, mang theo một cái cặp, đứng ở cửa hỏi:” Xin hỏi có phải Lưu Dương tiên sinh ở trong này không?”
Người trung niên đang nói , thấy được Hoàng Căn Vĩ ngồi ở bên giường khuôn mặt lập tức nở ra một nụ cười đúng tiêu chuẩn, nói:” Hoàng luật sư cũng ở đây sao.”
“Ngươi cũng đến sao.”Hoàng Căn Vĩ cũng cười trả lời ,xem ra hai người bọn họ cũng khá quen thuộc.
“ Ta chính là Lưu Dương, Hoàng thúc thúc vị này là ? “ Lưu Dương không nhận biết được người vừa tới này là ai lại tìm chính mình, có chút kỳ quái hỏi.
“ Nhắc tới Tào Tháo, Tào tháo đến , đây là người ta vừa nhắc với ngươi, người của bên công ty Bảo hiểm, ngươi kêu Vương thúc thúc đi.” . Hoàng Căn Vĩ chỉ vào người trung niên giới thiệu.
Người thu xếp bên bảo hiểm bước nhanh tới trước mặt Lưu Dương lấy ra một văn kiện tự giới thiệu nói: “Chào ngươi, Lưu Dương, ta là người đại diện của bên bảo hiểm tên là Vương Nghị Vĩ, khi cha mẹ ngươi còn sống đã mua cho ngươi 100 vạn tiền bảo hiểm, chúng ta đã hoàn thành hết tất cả các thủ tục, hiện tại ngươi bị tai nạn xe cộ, bị thương nặng, dựa theo các phương án bồi thương của công ty, nên ta đem khoản bồi thường như trước kia đã kí kết đem đến đây giao cho ngươi.”
Vương Nghị Vĩ nói thế lại gợi lên trong trí nhớ Lưu Dương những việc đau lòng trước kia mà hắn không muốn nhớ lại, hắn không muốn nhắc tới nỗi đau nhiều năm trước. Hắn đã cố tình không nghĩ đến nữa nhưng rõ ràng là sự tình lại cố ý tìm tới hắn ,hiện tại làm hắn lại nhớ tới việc đã qua của cha mẹ hắn.
Bảy năm trước, ý tứ mẫu thân là mua cái 2 phần bảo hiểm công việc 30 vạn, nhưng phụ thân lại cố ý thu xếp mua 3 phần bảo hiểm 100 vạn hơn nữa là loại bảo hiểm thân thể dài hạn. Lưu Dương nhớ lúc ấy phụ thân còn cười nói với chính hắn: “ Tiểu Dương a , nếu bọn ta gặp chuyện không may trên đời như vậy tự nhiên ngươi có 100 vạn trong ngân hàng, triệu phú trẻ tuổi nhất a.”
Ai từng nghĩ tới năm đó một câu nói bông đùa tại bây giờ lại trở thành sự thật. Thời điểm cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ hắn không muốn đối mặt ,sở hữu cái bảo hiểm chuyện tình bồi thương đều là do Hoàng Căn Vĩ lo liệu cũng không có gặp qua Vương Nghị Vĩ cho nên không nhận ra hắn , không nghĩ tới vài năm sau ,hôm nay bởi vì chính mình không may xảy ra chuyện lại được công ty bảo hiểm bồi thường, ai nha , sự thật khó liệu a.
Lưu Dương nhớ lại cái cảnh phụ thân nói với hắn khi xưa ,một mảng hồi ức chuyện cũ , ai biết vài năm sau sự tình thật sự xảy ra, trăm vạn ngàn vạn , mấy cái thứ tiền này có thể mua được cha mẹ quay về sao , nếu để cho chính mình có thể lựa chọn , hắn tình nguyện không cần mấy cái thứ tiền này, thậm chí hắn sẽ trả nhiều hơn để cha me mình được bình an vô sự.
“Tiểu Dương , Nghị Vĩ cũng là lão bằng hữu của cha mẹ ngươi , cha mẹ ngươi làm bảo hiểm cũng chính là muốn tốt cho ngươi sau này a .” Từ trước đến giờ sự tình này đều là do Hoàng Căn Vĩ thu xếp nên nhìn thấy Lưu Dương biểu tình lãnh đạm ,tưởng hắn sợ người lạ nên vội vàng giải thích.
“Lưu Dương tiên sinh, ngươi kí tên đi, đây là thủ tục cuối cùng rồi, hoàn thành xong, công ty bảo hiểm trong vòng 3 ngày sẽ đem chi phiếu nhập vào tài khoản của ngươi tại ngân hàng”. Vương Nghị Vĩ lúc này cũng không có để ý tới tâm tình của Lưu Dương tiếp tục nói .
Lúc này trong đầu Lưu Dương đã trống rỗng , trong đầu duy nhất hiện ra chính là lúc cha mẹ còn sống, mọi việc cứ giống như những thước phim điện ảnh ,quanh quẩn trong đầu Lưu Dương ,một nỗi đau xót trong tâm tư hắn trào dâng, nước mắt rốt cuộc cũng không nhịn được ,bắt đầu chảy xuống.
Tận cho đến lúc nhìn lại Lưu Dương , Hoàng Căn Vĩ mới chú ý tới sự khác thường của Lưu Dương ,vội vàng vỗ vỗ bả vai Lưu Dương nói :” Tiểu Dương ,ngươi làm sao vậy, có gì mà phải khóc.”
“ Hoàng thúc thúc , ta nhớ tới ba và mẹ của ta, khoảng khắc xảy ra tai nạn xe cộ kia ta cũng muốn cùng xuống dưới đó bồi tiếp họ, ta có muốn ba và mẹ mua bảo hiểm cho ta đâu, đều là do cái bảo hiểm này, nếu không mua cái bảo hiểm này, ba và mẹ ta chắc chắn sẽ không có xảy ra chuyện gì .”
Lúc cha mẹ gặp chuyện không may Lưu Dương vẫn còn nhỏ, món bảo hiểm trong trí nhớ, tự nhiên trở thành vật gây tai hoạ cho cha mẹ mình, thẳng cho đến bây giờ hoàn toàn bộc phát ra hết tâm tư.
Vương Nghị Vĩ cảm thấy bối rối ,không biết làm sao đứng ở nơi đó không nói một lời nào , hắn mặc dù là người đại diện xuất sắc của công ty bất quá cũng là lần đầu tiên giao tiếp với một hài tử, hắn cũng không có biết khuyên giải như thế nào.
“ Tiểu Dương , cái bảo hiểm này như thế nào là đầu sỏ gây nên đâu , việc năm đó là ngoài ý muốn ,ai cũng không muốn, Lưu Ca ,Lưu Tẩu , khẳng định là muốn ngươi có một cuốc sống hạnh phúc khoái hoạt, như thế nào muốn ngươi đi xuống với họ đâu đừng suy nghĩ nhiều nữa ,an tâm nghỉ ngơi cho tốt đi , chuyện bảo hiểm ta sẽ xử lí tốt.”
Hoàng Căn Vĩ chứng kiến Lưu Dương tâm tình kích động , biết lúc này không phải là lúc xử lí mấy cái vấn đề này nên vội vàng khuyên giải.
Lời nói của Hoàng Căn Vĩ cũng làm cho Lưu Dương bình tĩnh trở lại, cũng ngừng nước mắt. Bên cạnh Vương Nghị Vĩ còn muốn nói cái gì ,Hoàng Căn Vĩ vội vàng ngăn hắn lại ,quay sang hắn nói: “Nghị Vĩ , chuyện bảo hiểm lát nữa chúng ta bàn bạc lại sau , ngày mai ngươi tới văn phòng tìm ta .”
“Vậy được rồi, ta ngày mai qua văn phòng luật sư ngươi cũng được rồi.”. Quan sát lời nói sắc mặt của Lưu Dương, Vương Nghị Vĩ cũng biết hiện tại không phải là lúc tốt nhất, vì thế hắn đem bản hợp đồng vào trong cặp,sau đó quay sang Lưu Dương nói: “ Tiểu Dương, ngươi an tâm tĩnh dưỡng ,có chuyện gì thì ta cùng Hoàng thúc thúc liên hệ cũng được.”
Lúc này tâm tình của Lưu Dương cũng khá hơn một chút , hướng Vương Nghị Quyết gật gật đầu. Sau đó Vương Nghị Vĩ nói đôi câu về việc phải làm ngày mai rồi cũng đi ra ngoài, Hoàng Căn Vĩ cũng không có cùng hắn đi ra ngoài mà ngược lại thân thiết nhìn Lưu Dương, trạng thái của Lưu Dương làm hắn có chút lo lắng.
Vương Nghị Vĩ đi rồi, Lưu Dương tâm tình cũng đã khá hơn nhiều , cũng dần dần hồi phục trạng thái bình thường, ký ức tuy rằng đau lòng nhưng Lưu Dương cũng sẽ không ôm lấy mãi những kỉ niệm đau xót này .Qua mấy năm nay, hắn cũng đã tìm được cách để vượt qua nỗi đau này. Thấy Hoàng Căn Vĩ không có đi ra ,hắn lại hỏi : “ Hoàng thúc thúc, còn có việc gì sao ?”
“Đúng vậy Tiểu Dương, có chút sự tình cảnh sát muốn xử lý ,cũng có chút quan hệ tới tai nạn của ngươi, ngươi bây giờ còn chưa có trưởng thành ,ta ở bên cạnh cũng tốt.”
“ Cảnh sát tới xử lý vụ tai nạn xe cộ? Từ khi nào cảnh sát có hiệu suất cao vậy.”. Trong trí nhớ của Lưu Dương thì ở thành phố việc xử lý những vụ tai nạn giao thông đều rất kém , năm đó cha mẹ Lưu Dương tai nạn ước chừng qua nửa năm mới xử lý xong vụ việc,nên hắn đối với ngành cảnh sát chẳng có chút thiện cảm nào, bởi vậy hắn nói cũng không khách khí gì.
“ Tai nạn của ngươi thật rõ ràng a, người gây họa cũng đã bắt tại đương trường. Với cả trong tháng bảy vừa rồi ,trên phố cũng đã xảy ra 3 tai nạn, có hai người bị thương nhẹ , một người bị thương nặng, hơn nữa cũng tung hỏng vài chiếc xe nên bọn họ bị áp lưc rất lớn, tốc độ xử lý vụ việc này cũng rất nhanh chóng.”. Hoàng Căn Vĩ là luật sư tại ngành công pháp đều có rất nhiều hảo hữu có quan hệ tốt, đối với chuyện này cũng biết rõ ràng nên mỉm cười giải thích nói.
“ Khó trách ,nguyên lai là có áp lực a , thật là quan liêu mà “ Lưu Dương hững hờ nói.
“ Tiểu Dương cũng không thể nói như vậy , thành phố rất lớn, cảnh sát năng lực cũng có hạn, đối với một số sự tình cũng không có biện pháp giải quyết.”. Hoàng Căn Vĩ sống với Lưu Dương nhiều năm như vậy cũng biết qua tâm tính hắn không tốt , biết hắn nhớ đến sự việc tai nạn của cha mẹ hắn, vì thế đành giải thích một lần xem như khuyên bảo hắn vậy, có một số việc không nên quá để tâm như vậy không tốt.
Đang nói chuyện, từ cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa , Hoàng Căn Vĩ mỉm cười nói: “Xem ra đúng là cảnh sát đến đây, Tiểu Dương, mọi việc để cho ta lo, ngươi không phải nghĩ nhiều .”
Nói xong với Lưu Dương liền cao giọng nói:” Mời vào.”