"Giúp đỡ công việc trong nhà chúng ta?"
Hoàng Căn Vĩ có chút khó hiểu hỏi, trong ấn tượng của hắn hình như là trong nhà không có chuyện gì cần giúp đỡ.
"Học kỳ sau Tiểu Dương sẽ lên cao trung , Nhã Lỵ cũng sẽ lớp 3 của sơ trung , mà em phải nhận rất nhiều dự án từ công ty, thời gian hơi thiếu, Thiện Á cũng cần việc làm, hơn nữa cách này cũng không làm trễ thời gian đến trường của nó, thiện á, ngươi nói cho ta biết, ngươi đồng ý khống?"
Lưu Thải Vân nói xong, liền hỏi Lữ Thiện Á .
Lưu Thải Vân nói thế, Hoàng Căn Vĩ có chút hiểu được. Lời nói của Lưu Thải Vân thứ nhất là an bài cho Lữ Thiện Á, đồng thời trong vài tháng tiếp theo nàng có rất nhiều việc, có thêm một sự trợ giúp từ một nữ tử lương thiện.Tại sao lại không chứ ?!.
"Cháu đồng ý, đương nhiên là đồng ý ."
Trong lòng Lữ Thiện Á vui sướng, những ngày sống tại Hoàng gia này , thông qua tiếp xúc, Hoàng gia đều là người tốt, không nói đến việc người cứu mình là Lưu Dương, mà Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân đều là những người tốt, nghe nói Lưu Dương là con của bạn bè được họ nhận nuôi , mặc dù Hoàng Nhã Lỵ có ít tính cách đàn chị, nhưng tổng thể vẫn là một người tốt, làm trong một gia đình như thế thì tại sao không?! Liền nhanh chóng nhận lời.
"Căn vĩ, anh hãy sắp xếp để nó có thể cùng đến trường, Thiện á, ở nhà ngươi đã đi học tới đâu rồi?"
Lưu Thải Vân khi đã đáp ứng, liền quan tâm đến học vấn của Lữ Thiện Á , bất kể lý do gì, Lữ Thiện Á cũng còn nhỏ , mặc dù là giúp việc nhà, nhưng cũng phải sắp xếp bài vở, việc học nhất định không được chậm trễ.
"Xong lớp 2 của sơ trung, a di, không cần phiền phức như vậy đâu, con không cần đi học, như thế sẽ làm lỡ việc."
Lữ Thiện Á có chút ngại ngùng .
Nghe được lời của Lữ Thiện Á, Hoàng Căn Vĩ lập tức nói:
"Vô tư đi, chút việc ấy Hoàng thúc thúc của người vẫn làm được, ngươi có thể cùng Nhã Lỵ đi học, coi như là làm bạn, trong nhà cũng không có nhiều việc, rất nhiều chuyện khi Thải Vân a di rãnh sẽ giúp ngươi, việc riêng của Tiểu Dương và Nhã Lỵ thì do bọn chúng tự làm, nhưng mà có đôi khi ta và a di bận ngươi có thể nấu cơm hay dọn dẹp vài thứ ."
Lưu Dương ở bên cạnh nhìn , hắn cũng nghe Lữ Thiện Á nói qua về gia đình của nàng, bất quá chuyện hắn cứu Lữ Thiện Á phải được giữ bí mất, nên hắn không tiện nói, mà Hoàng Nhã Lỵ đứng bên cạnh nói:
"Đúng vậy, Thiện Á muội muội, ngươi ở lại đi, chúng ta sẽ làm chị em tốt."
Hoàng Nhã Lỵ là con một, tuy rằng lúc 10 tuổi Lưu Dương được chuyển đến, nhưng dù sao Lưu Dương cũng là một đứa con trai, nhiều chuyện riêng của con gái không tiện nói với hắn, Lữ Thiện Á thì không giống thế , ôn nhu, thiện lương, hơn nữa rất hợp tính với nàng, vài ngày ở chung hai người đã không dấu nhau chuyện gì, Lữ Thiện Á phải đi , nàng quả thật có chút lưu luyến.
"Cảm ơn mọi người, com sẽ cố gắng hết sức."
Lữ Thiện Á nói xong, buông hành lý, định quỳ xuống.
"Thiện á, ngươi đừng quỳ nữa, chúng ta cũng chỉ giúp một chuyện nhỏ mà thôi, ngàn vạn lần đừng như vậy."
Lưu Thải Vân vội vàng ngăn nàng lại.
Mà Hoàng Căn Vĩ cũng nói:
"Đúng vậy, Thiện á, ngươi đứng lên đi, ngươi ra ngoài tìm việc rất dễ bị lừa, bây giờ người xấu nhiều lắm, người tốt quá ít .
Được mọi người giữ lại làm Lữ Thiện Á lệ nóng thành dòng, kích động nói:
"Thúc thúc, a di, Tiểu Dương ca ca, Nhã Lỵ muội muội, cám ơn mọi người, mọi người quả là người tốt, thật không biết dám như thế nào để cảm ơn, con không về nữa, con sẽ bắt đầu công việc trong hôm nay luôn."
Thấy Lữ Thiện Á muốn ở lại ngay, Lưu Thải Vân vội vàng khuyên bảo:
"Thiện á, hôm nay ngươi cứ về nhà đi, sắp xếp báo cáo lại với gia đình cho rõ rồi hãy đến đây, mấy ngày nay Nhã Lỵ và Tiểu Dương, đều được nghỉ, ta cũng không bận việc gì, chờ thêm vài ngày nữa bận rộn, bọn chúng cũng đi học, lúc đó lên đây cũng không muộn."
"Đúng vậy, thiện á, ngươi đi lâu như vậy cũng nên trở về, không khéo mọi người trong nhà lại lo lắng." Lúc này Lưu Dương mới đứng bên cạnh nói theo.
"Vậy thì được rồi."
Cuối cùng Lữ Thiện Á đồng ý, lúc này xảy ra chuyện quá lớn, vài ngày nữa những nữ hài khác cũng sẽ quay trở về, mà bản thân mình không về thi ba mẹ sẽ rất lo lắng, nên trở về cùng mọi người thì hay hơn.
Cứ như vậy cả nhà đưa Lữ Thiện Á ra bến xe, hơn nữa phải tận mắt nhìn thấy Thiện Á lên xe khách và sau khi xe xuất bến, lúc này cả nhà mới quay về.
Trên đường về, chủ để chính của cả nhà Hoàng Căn Vĩ là đại hiệp bịt mặt, đặc biệt là Hoàng Nhã Lỵ rất thích chuyện mạo hiểm, không ngừng hỏi Hoàng Căn Vĩ làm sao mới học được võ công? hoặc là võ công thật sự tồn tại sao? làm Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân dỡ khóc dở cười, bọn họ làm gì đã nhìn thấy võ công, tin tức lần này cũng khiến họ trợ mắt há mồn.
Lưu Dương cũng không chen vào, mỉm cười nhìn bộ dạng của Hoàng Nhã Lỵ, trong lòng cười thầm:
Nhã Lỵ muội muội, ngươi không biết đại hiệp che mặt ngươi sung bái xa tận chân trời gần ngay trước mắt hay sao.
Hoàng Căn Vĩ lái xe từ từ về nha, trên đường đi có chạy ngang qua khu ổ chuột, Lưu Dương lại muốn nghĩ đến việc hôm qua, cái loại cảm giác làm cao thủ này, sự sảng khoái trong việc hành hiệp trượng nghĩa, làm trong lòng sinh ra cảm giác lâng lâng.
Mà phía sau, Hoàng Nhã Lỵ cũng nhận ra nơi này, chỉ vào cái giao lộ trước mắt hỏi:
"Ba, TV nói chính là chỗ này sao? Con nhớ là nơi này rất gần với Happy tiểu khu, đêm qua con lại đi ngủ sớm, nếu như đi ra thì chắc có thể nhìn thấy đại hiệp che mặt rồi, nói không chừng còn có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của chàng."
"Ngươi nha, ban đêm không nên đi lung tung, vạn nhất gặp phải người xấu trên TV bắt cóc ngươi , mẹ cũng không thèm quản."
Lưu Thải Vân nhìn bộ dạng của Hoàng Nhã Lỵ, cười ha ha nói.
"Hừ, nói không chừng con gặp một đại hiệp, hắn dạy con võ công, con luyện xong sẽ biến thành nữ hiệp, cứu khốn phò nguy, cứu trợ vạn dân."
Hoàng Nhã Lỵ chẳng hề để ý nói.
"Còn cứu khốn phò nguy, cứu trợ vạn dân đâu, ngươi có thể cho người làm mẹ như ta một lúc yên ổn ta đã cảm ởn trời đất rồi ."
Lưu Thải Vân nhìn thấy khí thế hừng hực của Hoàng Nhã Lỵ, buồn rầu nói.
"Đúng vậy, Nhã Lỵ, xã hội bây giờ rất loạn, buổi tối ngàn vạn lần không nên ra ngoài, nếu không ta sẽ tức giận."
Hoàng Căn Vĩ phát giác suy nghĩ không nên của Hoàng Nhã Lỵ, vạn nhất nếu nàng chạy ra ngoài vào buổi tối thì sẽ rất phiền toái , tuy rằng trị an của U thị rất được, nhưng không hề thiếu những nơi tê nạn, vạn nhất chuyện kia rơi vào người Hoàng Nhã Lỵ, vậy thì xong rồi!
"Con biết rồi, con chỉ nói đùa thôi mà baba."
Hoàng Nhã Lỵ thấy Hoàng Căn Vĩ tức giận, lè lưỡi rất đáng yêu, cúi đầu nói.
"Đúng vậy, Nhã Lỵ, để bảo đảm an toàn, ngàn vạn lần không cần ra ngoài vào buổi tối."
Lưu Thải Vân cũng nhìn ra suy nghĩ của Hoàng Nhã Lỵ , vội vàng kéo ta Hoàng Nhã Lỵ xúc động nói, Hoàng Nhã Lỵ và con gái một của nàng, nàng không muốn nó xảy ra chuyện.
"Biết rồi, ba ba, mụ mụ, mọi người thật lắm chuyện, ta sẽ không đi ra ngoài đâu, chỉ nói cho vui thôi mà."
Hoàng Nhã Lỵ thấy cách nói chuyện của mẹ mình, nhanh chóng trả lời.
Nhìn thấy sự kích động của Hoàng Nhã Lỵ, và sự lo lắng của Hoàng Căn Vĩ, Lưu Dương không nghĩ tới đại hiệp bị mặt lại có ảnh hưởng sâu đến nha đình Hoàng Căn Vĩ như vậy, đột nhiên trong lòng vừa động, nếu muốn sự đồng ý của Hoàng Căn Vĩ về việc đi xa, nói không chừng chỉ cần chứng minh được mình có năng lực tự bảo về là ổn rồi , Lưu Dương thầm gật đầu quyết định làm như thế.
Qua khu ổ chuột, chính là Thiên thủy tiểu khu , Hoàng Căn Vĩ đưa Lưu Dương và Hoàng Nhã Lỵ vào nhà, sau đó mới cùng Lưu Thải Vân đi đến công ty , hơn nữa còn đặc biệt dăn dò hai người, ngàn vạn lần phải chủ ý đến an toàn, Nhã Lỵ có thể đi ra ngoài để vui chơi, nhưng trước sáu giờ tối nhất định phải trở về.