Cuối đầu nhìn đồng hồ, Lưu Dương thấy lúc này mới chỉ là gần 10h30 sáng mà thôi, quá trình chữa trị cho Cố lão gia tử chỉ mất hơn 1 tiếng. Dù sao lúc này lão cũng đang ngủ, Lưu Dương ngồi trong phòng khách tiếp chuyện với ba mẹ Cố Phán Nhi, đương nhiên việc 2 người hỏi nhiều nhất là vấn đề về cơ thể Cố lão, thân thể như thế nào, làm sao để trị tận gốc, khi dùng thuốc phải chú ý thứ gì…v..v..v...
Đối với những chuyện này, Lưu Dương đều muốn nhấn mạnh trên cơ bản là không còn chuyện gì đáng ngại, hắn biết với dược lực cường đại của Thanh Dương, chỉ cần không ăn phải một loại đan dược cùng cấp nhưng tương phản với nó, thì trên cơ bản sẽ không phát sinh bất cứ vấn đề gì, còn hiện tại đan dược gần như biến mất, cho dù thế lực nhà này có thể xem là khá lớn, nhưng đó không phải là thứ mà họ dễ dàng tiếp xúc được.
Lưu Dương thông qua cuộc nói chuyện, biết được tên của mẹ Cố Phán Nhi là Khương tú liên, còn ba là Cố Quốc Khánh, xuất thân từ đặc công, chức vị hiện tại là quân trưởng, trong bộ máy quân sự nhà nước thuộc tầng lớp lãnh đạo trung tầng, nhưng cánh quân của ông ta được trang bị rất tối tân, toàn những thiết bị mới nhất, đang tiến hành công nghệ hóa. Đương nhiên , những chuyện này không được nhắc nhiều trong cuộc nói chuyện, phần lớn cuộc nói chuyện lần này đều là chuyện phiếm.
Đại khoái khoảng hơn một giờ sau, khoảng 12 giờ kém, Cố lão gia tử trãi qua hơn 1 tiếng đồng hồ nghĩ ngơi, khiến ông lão cảm thấy tinh thần cực kỳ tốt, nhìn thấy Lưu Dương liền kích động nói:
- Tiểu Dương, thuốc của cháu quả là không tệ, đã lâu rồi ông chưa có cảm giác thoải mái như thế này, đúng rồi, lúc nãy sao ông lại đột nhiên lăn ra ngủ
Lưu Dương đương nhiên biết rõ đó là tác dụng an thần khi Thanh Dương đan được kích hoạt bới Tam Dương châm pháp, ông lão đã bị vết thương cũ hành hạ đã lâu, cho nên thấy thoải mái thì ngủ là chuyện tự nhiên, hắn nói:
- Cháu dùng châm bức hàn khí trong cơ thể ông ra, kích phát dược hiệu, cho nên ông mới cảm thấy buồn ngủ, đây là hiện tượng bình thường.
Tinh thần lão gia tử hiện giờ rất tốt, ai có mặt ở chỗ này cũng có thể nhìn ra được, bất quá Khương tú liên vẫn lo lắng hỏi:
- Tiểu Dương, vậy mỗi lần ba cô uống thuốc đều cần châm cứu sao?
- Điều này không cần, mỗi tuần cháu tới đây châm cứu một lần là đủ rồi, những ngày khác thì cứ uống thuốc như bình thường.
Vừa rồi Lưu Dương khi châm cứu đặc biệt dùng chân khí khơi thông mấy huyệt đạo, tuy không đủ để Cố lão gia tử có được võ công, nhưng có thể giúp ông ta hấp thu một ít thiên địa linh khí trong vài ngày là chuyện có thể, trong vài ngày này liên tục phục dụng Thanh Dương đan chờ dược hiệu kích phát, có thể làm cho hiệu quả chữa trị ngày càng tốt hơn.
…………………….
Bữa cơm trưa cực kỳ phong phú, ngoại trừ cá bạc, còn có không ít đặc sản của kính hồ, như cua Hoàng Hà, tôm he, đương nhiên , mấy thứ này không phải là đi câu mà được, toàn được mua ngoài chợ, không biết là không khí trong Cố gia này vui vẻ, hay tay nghề đầu bếp rất tuyệt, tóm lại Lưu Dương ăn khá nhiều.
Cơm trưa xong, Cố lão gia tử hưng phấn kéo Lưu Dương đi trò chuyện trên trời dưới đất, mãi cho đến 2h chiều mới về phòng nghỉ ngơi, chuyện xảy ra trong buổi sáng nay đã khiến ông cảm thấy rất vui vẻ. Còn Lưu Dương chờ ông lão đi nghĩ cũng tạm biệt cả nhà đi về. Khi đi về vẫn ngồi trên chiếc xe cũ, Cố Phán Nhi cũng quay về cùng hắn, ngày mai phải đi học, cho nên nàng muốn quay lại nhà Vương Manh Manh .
Đứng chia tay trước của tiểu khu Vân Thủy, lúc này cũng chỉ mời hơn 3h chiều một chút, nghĩ đến khai giảng đã được một tuần, ngoại trừ cú điện thoại gọi cho Tống Giai Linh hôm trước, hắn vẫn chưa liên hệ lại với nàng, không biết gần đây việc luyện công của nàng có thuận lợi không, hắn móc di động ra gọi cho Tống Giai Linh, phải đến khi điện thoại đổ 5 6 tiếng chuông nàng mới nhấc máy, tựa hồ cố gắng hạ thấp giọng:
- Tiểu Dương à, có chuyện gì không?
- Chị Giai, em gọi điện để hỏi khi chị luyện công có xảy ra chuyện gì không thôi mà.
- Không gặp chuyện gì hết, Tiểu Dương, bây giờ chị đang làm việc khi nào nghĩ sẽ gọi lại cho em, không nói nữa, ý tá trưởng tới rồi.
Nói xong Tống Giai Linh vội vàng cúp máy.
Lưu Dương nghe âm thanh ‘tút…tút’ truyền lại từ trong di động thì biết Tống Giai Linh đã cúp máy. Hắn lắc đầu, Tống Giai Linh này quả là người ham công việc, vừa trãi qua cơn bạo bệnh nghĩ ngơi mới được 10 ngày mà đã gấp gáp đi làm. Một khi nàng đã nói không gặp vấn đề gì thì chắc là không có chuyện gì xảy ra, dựa theo tốc độ của nàng thì muốn tiến vào nhập phẩm cấp ít nhất phải cần 1 tháng nữa, bản thân khi trúc cơ đã sinh ra chân âm và chân dương, mà tống Giai Linh chỉ là chân khí hệ thủy bình thường, đến lúc nhập phẩm không biết cần phải trãi qua bao nhiêu khó khăn nữa đây.
Đem điện thoại bỏ vào túi áo, Lưu Dương chuẩn bị về nhà, tối qua khi nghiến cứ dịch dung thuật đã có thể biến hóa bước đầu, kế tiếp phải tìm hiểu kỹ càng về nó, làm sao để khống chế thuận buồm xui gió, tối thiểu là đừng làm cho xuất hiện một khuôn mặt giống như quỷ là được.
Vừa mới đi vào sân, đã nhìn đến Hoàng Nhã Lỵ đang luyện quyền, nhìn bộ dạng ham mê của cô bé, Lưu Dương cảm thấy hơi có lỗi với nàng, bất quá Hoàng Nhã Lỵ thuộc về hỏa thuộc tính, tuy rằng không phải là thuộc tính tốt nhất trong hệ hỏa, nhưng cũng đứng thứ 2: Phích Linh Hỏa, hơn nữa lúc này hắn không có thảo dược cực phẩm để luyện chế trúc cơ đan hệ hỏa. Nếu như Tống Giai Linh là bắt buộc phải trúc cơ để sống, còn Hoàng Nhã Lỵ vẫn có thể lựa chọn, chỉ cần một khoảng thời gian nữa hắn đột phá từ Nhân Cấp lên Địa Cấp, lúc đó có thể dễ dàng trợ giúp Hoàng Nhã Lỵ trúc cơ rồi .
Bất quá đột phá Nhân cấp cũng không phải chuyện dễ nói như vậy, trong tu luyện võ công khoảng cách đột phá nhân cấp có hệ số lớn nhất, nếu xét về độ năng lượng, Nhân cấp đại khái từ 1 vạn năng lượng cho đến 100 vạn, phải bình phương lên 2 lần, còn khi vượt qua nhân cấp, Địa cấp từ 100 vạn năng lượng đến 1000 vạn năng lượng, còn Thiên cấp là 1000 đến 5000 vạn, còn 5000 vạn cho đến 100 triệu là Phách cấp, còn ngoài 100 triệu vì số người đạt được là rất ít nên được gọi chung là Hoàng Cấp .
Hoàng Nhã Lỵ đang tập trung tu luyện, Lưu Dương không muốn quấy rầy cô bé nên lên thẳng phòng mình. Tiếp tục nghiên cứu phần còn lại của thuật dịch dung, vì muốn nghiên cứu làm sao tạo ra khuôn mặt cho giống hình người, cho nên lần này hắn đứng trước gương để làm thí nghiệm.
Lúc vừa mới bắt đầu, những khuôn mặt hắn tạo thành đều rất quái lạ, bất quá dần dần về sau Lưu Dương đã đi đúng đường hơn, đối với khuôn mặt của một người nếu thoáng thay đổi sẽ có những khác nhau không nhỏ, giống như tạo ra một vài vết sẹo đơn giản, hoặc khống chế cường độ chân khí sẽ thây đổi được màu sắc khuôn mặt, những thay đổi đơn giản này sẽ khiển khuôn mặt không giống lúc trước, bất quá những cái này chỉ là bước đầu, rất dễ bị người khác phát hiện ra, Lưu Dương muốn nghiên cứu ra cách thay đổi toàn bộ hình dáng khuôn mặt.
Khuôn mặt hiện tại của Lưu Dương có vẻ hơi gầy một chút, khi thay đổi hắn cố ý kéo giãn khuôn mặt mình ra, từ hình dạng ban đầu biến thành khuôn mặt chữ quốc, sau đó thông qua khống chế các bộ phận, làm lông mi, mũi, miệng đều thay đổi, tuy chưa thể làm lông mi dài ra hay ngắn đi, nhưng có thể biến nó thành thưa thớt hay rậm rạp, cái mũi rất dễ, tuy không thể thay đổi sống mũi nhưng làm nó cao hơn hay tẹt đi một chút là chuyện dễ dàng, về phần miệng càng dễ, kéo giãn nó ra to hơn một chút là được .
Trải qua những thay đổi đơn giản, khuôn mặt Lưu Dương lúc này đã mang vẻ là mặt người, do được thay đổi toàn diện nên không còn hình dáng quỉ quái như trước, tuy thoạt nhìn trông có vẻ hơi quái dị, nhưng một hồi cũng trông thấy rất giống người. Thông qua vài sự điều chỉnh, Lưu Dương chọn một khuôn mặt đứng tuỗi, hơn nữa hắn chọn màu đồng cho làn da trông thêm phần khỏe mạnh, như vậy khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy đã từng trải qua nhiều chuyện đời, khẳng định là một người lớn tuổi.
Sau khi biến ra một khuôn mặt khác, thuật dịch dung của Lưu Dương đã có chút thành tựu, bất quá ánh mắt là thứ duy nhất không thể thay đổi, Lưu Dương cũng đọc qua không ít tiểu thuyết, rất nhiều người thông qua ánh mắt của người khác để nhận biết sự khác nhau, điểm ấy Lưu Dương cũng có cách nào tự giải quyết cho tốt, đành phải dùng đến khoa học kỹ thuật hiện đại, không phải kính sát tròng cũng có màu sắc sao, cùng lắm thì tìm một cặp kính sát tròng màu đậm hơn, để dễ che dấu ánh mắt hiện tại, hơn nữa khi hành sự cẩn thận thì chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì, đương nhiên, về mái tóc thì cực kỳ dễ, keo xịt tóc và gel vuốt tóc, 3s là có ngay mái tóc mới.
Giải quyết xong khuôn mặt, vấn đề dịch dung của Lưu Dương đã hoàn thiện hơn phân nữa, nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, chỉ thay đổi được một khuôn mặt còn lâu mới đạt đến đẳng cấp dịch dung chân chính, thân hình, ngôn ngữ cử chỉ, nếu toàn bộ các phương diện không được tiến hành cẩn thận thì rất dễ bị người khác nhận ra.
Về thân hình, Lưu Dương công lực hiện tại của Lưu Dương đã đạt đến nhập phẩm , dùng chân khí làm phì ra hay rút lại cơ thể tuyệt đối không có vấn đề, làm cơ thể cao thấp hơn 5cm tuyệt đối là chuyện dễ, nhưng về ngôn ngữ, giọng nói thì nhất định phải chọn từ địa phương khác.
Lúc này giọng nói được Lưu Dương chọn chính là thuộc tỉnh SC, loại giọng nói này trong quốc nội có đặc sắc riêng, hơn nữa dễ bắt chước. Trước tiên là kiểm xoát một vài thói quen dùng từ, vì thế hắn lên mạng tình một vài bộ phim, kịch từ đài truyền hình SC, sau đó lưu vào máy, bật lên nghe đi nghe lại rồi bắt chước. Với khả năng gặp qua là nhớ, sau đó không ngừng luyện tập, tuy lúc mới bắt đầu còn gặp chút khó khăn, nhưng càng về sau ưu thế của trí nhớ dần dần hiện ra, tới lúc này trên cơ bản là hắn có thể nói giọng SC như người địa phương, cơ hồ có thể nói lúc này Lưu Dương đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Thông qua thay đổi sửa chữa vài nơi, thuật dịch dung của Lưu Dương trên cơ bản có thể nói là thành công, tuy rằng rất vất vả nhưng hắn cảm thấy rất đáng, mới nhìn thì thấy chuyện này rất dễ dàng, nhưng mỗi một bước tiến hành không hề dễ: trí nhớ, công lực, cộng thêm công pháp, thứ nào cũng không thể thiếu, đúng rồi, còn cần có thêm sự tưởng tượng, tất cả kết hợp chung một chỗ đã tạo nên một bộ công pháp độc nhất vô nhị từ trước đến nay, tuy nó vẫn chưa được hoàn thiện hoàn toàn.