Tìm được phương pháp sử dụng cảm ứng ngoài ý muốn,Lưu Dương phi thường cao hứng. Vui vẻ nghiên cứu cảm ứng của mình.
Trong tiểu thuyết võ hiệp, bất chỉ quá nhắc một chút đến điều này, nhưng chính mình sau khi học được lại cảm giác phi thường kỳ diệu. Thông qua thí nghiệm, Lưu Dương phát hiện, chỉ cần mình thu nhiếp (thu giữ) tinh thần, đem tinh thần chậm rãi phát tán ra xung quanh thì có thể hiểu rõ hết thảy chung quanh. Đương nhiên, tinh thần lực cũng có giới hạn, hắn nhận thấy,khi tinh thần mở rộng ra xung quanh bán kính 12 thước thì đã đạt đến cực hạn.
Tiến thêm chút nữa sẽ gặp tình trạng giống như bình cảnh, căn bản không đột phá được, hơn nữa lúc ấy tinh thần lực sẽ tiêu tán.
12 thước a, so với dự đoán 10 thước của Lý Long Cảnh còn xa hơn một tý, bất quá không phải Thanh Hư chân khí của mình cũng đề thăng không ít sao?
Có lẽ chệnh lệch hai thước đó là do Thanh Hư chân khí vượt qua 1000 điểm.
Dò xét cực hạn của cảm ứng xong, Lưu Dương bắt đầu xem xét độ chặt chẽ, phạm vi trọng yếu, độ chặt chẽ cũng rất trọng yếu. Làm cho Lưu Dương kinh hỉ chính là,cảm giác giống như Rada cảm ứng đồ vật, hơn nữa còn chặt chẽ cao độ, một cái Rada hoạt động trong mọi điều kiện, không có góc chết.
Không những có thể dễ dàng cảm ứng, mà những vật có kích thước nhỏ, giống như hạt bụi, chỉ cần Lưu Dương tập trung vào tinh thần thì hạt bụi ấy thoáng chốc như được phóng to lên trong mắt hắn, cho dù là một đám bụi cũng không thoát khỏi sự quan sát của hắn.
Cảm giác này giống như một cái Rada kết hợp với kính hiển vi, nếu không sao lại có thể quan sát rõ ràng được vật nhỏ như vậy. Sớm nghe qua thế giới vi mô vô cùng kỳ diệu, bất quá khi còn học sơ trung (trường cấp 2) ngoại trừ dùng kính hiển vi quan sát bên ngoài tế bào máu, thì không quan sát được thứ gì khác nữa. Hiện tại cảm ứng của mình có thể sử dụng giống kính hiển vi, thật là tiện lợi.
Lưu Dương hưng phấn dị thường, bắt đầu tìm tòi cực hạn của cảm giác vi mô. Khởi điểm đương nhiên là một hạt bụi, khi tinh thần lực xâm nhập vào, hạt bụi không ngừng lớn lên,lớn lên trong mắt hắn. Mà trong đầu Lưu Dương không ngừng hô:
“Lớn hơn! Lớn hơn nữa!”
Mà hạt bụi dường như cũng nghe thấy lời hắn nói, không ngừng phóng đại lên, từ một hạt bụi bé xíu, biến thành kích thước của một cái hộp nhỏ.
Lưu Dương chưa từng quan sát hạt bụi trước đây, từng hạt bụi lúc này cũng không giống nhau, có lớn, có nhỏ, hơn nữa đều có các hình thù kì quái, rọi vào các hạt bụi này, hắn phảng phất như tiến vào một thế giới bình thường.
Nhìn hạt bụi ấy một hồi, Lưu Dương có chút chán, bắt đầu chuyển sang chỗ khác, phạm vi 12 thước, cơ hồ bao phủ cả căn phòng, hơn nữa không hề có góc chết. Lưu Dương đầu tiên tra xét dưới giường của hắn, nơi này là nơi hắn ít chú ý tới nhất, bất quá Lưu a di thường xuyên quét dọn, dưới giường cũng không có nhiều bụi bẩn lắm, hơn nữa phòng ở lầu hai, côn trùng sâu bọ rất ít, làm Lưu Dương rất thất vọng.
Dưới giường, dưới ngăn tủ, dưới bàn, sau cửa, góc phòng, các góc chết của thị giác bình thường đều lần lượt hiện rõ trong mắt Lưu Dương, hắn phảng phất như chiếm được một thứ đồ chơi mới, cái cảm giác này thật thú vị.
Nhìn trên mặt đất xong, Lưu Dương tập trung chuyển hướng về không trung, mà tương đối khác so với mặt đất, trong không khí càng làm người ta mê muội thêm.
Dưới sự chống đỡ chặt chẽ của cảm ứng, hạt bụi nhỏ bé trong không khí biểu lộ rõ ràng, đặc biệt là xung quanh hắn, bởi vì bị cơ thể hắn ảnh hưởng, bụi bẩn nhỏ bé trong không khí xung quanh không ngừng bay lượn, bay lên hạ xuống, theo mỗi lần hắn hô hấp, đều có hạt bụi bị hơi thở của hắn đẩy ra phía trước, hình thành một bức tranh không ngừng biến hóa, lúc thì thế này, lúc thì thế kia, trừu tượng mà xinh đẹp.
Điều Lưu Dương không biết chính là đúng là hắn đột phá đệ tam giai và học được năng lực cảm ứng, nhưng cảm ứng của hắn so với người khác thì bất đồng rất lớn, với thấu triệt dị năng cùng tinh thần lực đồng thời tác dụng, cảm giác của hắn so với người khác lợi hại hơn rất nhiều, ít nhất so với Lý Long Cảnh còn muốn mạnh hơn.
Lúc Lý Long Cảnh mới học được, chỉ đủ để có thể cảm ứng được một số tình huống bình thường, muốn sử dụng giống như cái rada hồng ngoại như Lưu Dương, hắn cũng có thể làm được, nhưng đại khái hình dáng,độ chặt chẽ lại rất thấp, một số thứ nhỏ bé như muỗi hay tiểu phi trùng gì đó, hắn lại không thể cảm ứng được, chứ đừng nói thứ nhỏ bé như hạt bụi.
Không có thấu triệt dị năng làm hậu thuẫn, độ chặt chẽ và độ rõ ràng không thể nâng cao được, bất quá mặc dù Lý Long Cảnh có thể để đạt được, nhưng lão cũng sẽ không lãng phí năng lượng vào việc nhàm chán này, đối với bọn họ thì không sai biết lắm đều có thể cảm nhận được tơ bong, lá rụng, cho nên điểm nhỏ nhặt ấy, không có ảnh hưởng gì, cũng không có tác dụng, không giúp họ nhiều lắm.
Cứ như vậy, Lưu Dương chơi đùa rất vui vẻ, hắn cũng không chú ý tới, lúc hắn tra xét rõ ràng hình dạng bụi bậm, Thanh Hư chân khí cũng không ngừng trôi chậm lại, độ chính xác tăng lên, tra xét xung quanh càng dễ dàng, tinh thần lực tiêu hao càng lớn, điều này cũng phù hợp với quy luật tự nhiên, hiện tại tinh thần lực của hắn đã rất lớn nhưng cũng không thể chịu nổi tiêu hao như vậy, càng không nói đến Lưu Dương còn liên tục quan sát hạt bụi, thật là không biết trời cao đất rộng.
Khi Thanh Hư chân khí đã tiêu hao hết một nửa, bởi vì liên tục tiêu hao chân khí nên thân thể hắn xuất hiện một chút báo động, đầu hắn hơi có chút choáng váng, mà hình ảnh phóng to cũng xuất hiện đứt quãng, thậm chí tối sầm lại, Lưu Dương không biết đã xảy ra chuyện gì, sử dụng nội thị quan sát thân thể mình một lần xem đã xảy ra sự tình gì.
Nội thị quan sát khiến hắn hoảng sợ, lúc này mới phát hiện, Thanh Hư chân khí tiêu hao rất lớn, trên dưới 2000 điểm chân khí đã tiêu hao hơn nửa, hiện tại chỉ còn 900 điểm, tiêu hao đã rất lớn. Lưu Dương nhanh chóng thu hồi cảm ứng.
Tối mai còn phải giúp Lữ Thiện Á cứu các tỷ muội của nàng nên không thể tiêu hao năng lượng quá mức.
Mấy nữ hài tử đó trong tay bọn chúng, ai biết kéo dài thêm một ngày có thể sẽ xảy ra chuyện gì, ngày hôm nay không có biện pháp, ngày mai không thể không đi được, hôm nay không thể mất nhiều năng lượng là tốt nhất.
Chậm rãi thu hồi tinh thần lực, bắt đầu từ từ thu hồi cảm ứng, rất thuận lợi, cuối cùng Lưu Dương mở mắt, thở nhẹ một hơi, xem ra có đôi khi không thể loạn đùa.
Quay đầu nhìn đồng hồ trên đầu giường, bất tri bất giác đã trải qua 2 giờ, Lưu Dương le lưỡi, loại cảm ứng này không tệ lắm, ít nhất làm mình vui vẻ suốt 2 giờ, mới tiêu hao một nửa, hết toàn lực cảm ứng mà nói, ước chừng có thể kéo dài 4 tiếng, nhiêu đó cũng đủ làm nhiều việc rồi.
Đã hơn 4 giờ sáng, nếu không nhanh chóng đi ngủ, ngày mai sẽ không biết ngủ đến mấy giờ nữa. Sáng hôm qua mình thức dậy còn đảm bảo với Lưu a di sẽ tiếp tục giúp đỡ, nếu ngủ nướng một ngày sẽ không giống tác phong của mình, Lưu a di sẽ chê cười mất.
Nhanh chóng thoát khỏi tư thế vận công, Lưu Dương rất nhanh tiến vào giấc ngủ. Đương nhiên lúc sắp ngủ, Lưu Dương không quên vặn đồng hồ báo thức, bây giờ đi ngủ, nếu muốn nghỉ ngơi tốt thì ít nhất phải ngủ đến 8 giờ hơn, đến lúc đó muốn làm gì cũng đã trễ.
Hiện tại đã 4 giờ, nhưng có thể ngủ khoảng 2 tiếng mấy là có thể bổ sung thể lực rồi, ngủ nhiều hơn thì phải ngủ một mạch đến trưa mai mất. Việc khôi phục Thanh Hư chân khí, Lưu Dương cũng không cảm thấy lo lắng, chỉ cần không sử dụng nữa thì mỗi giờ mỗi phút đều là lúc nghỉ ngơi, sẽ từ từ khôi phục,không việc gì phải gấp, chỉ xài có một nửa thôi mà.
6 giờ 30 sáng hôm sau, đồng hồ báo thức reo vang, đem Lưu Dương bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, hắn dậy mặc quần áo, thuận tiện xem xét lại bản thân một lần, các phương diện của thân thể cũng không tệ lắm, ít nhất tốt hơn so với hôm qua, thương thế của thân thể đã tốt lên, hiện tại biến thành màu xanh, phỏng chừng qua một đoạn thời gian, có thể đạt đến màu đỏ khỏe mạnh, tinh thần lực tại ấn đường đã khôi phục trên dưới 70%, còn lại nếu hôm nay không sử dụng quá nhiều thì có thể hồi phục lại.