Mục lục
[Dịch]Diễm Phúc- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời Tiểu Niếp vừa dứt, Lưu Dương cũng ngưng thần cảm ứng, bất quá cũng chỉ phát ra đến cánh cửa phòng khách , căn bản nhìn không tới ngoài cửa lớn, hơn nữa Trịnh Quốc Vận cũng dừng xe ở ngoài bãi cũng cách đây hơn 100 thước , từ góc độ nào trong phòng này đều không thể nhìn ra được bãi đỗ xe ngòai kia, cũng không thể nghe được thanh âm gì, chẳng lẻ đây chính là giác quan thứ 6 của phụ nữ sao?

Lưu Dương kỳ quái hỏi:

- Tiểu Niếp chẳng lẽ lợi hại như vậy,biết được Trịnh đại ca đã trở lại sao?

Tô từ thanh cũng một tay ôm Tiểu Niếp trìu mến nói:

- Đúng vậy, Tiểu Niếp rất lợi hại, chúng ta ba người bất kể ai khi về nhà, còn cách nhà mấy trăm thước, nàng có thể đủ cảm giác được, hơn nữa không có một lần nào sai lầm , nàng nói sư huynh đã trở lại, sư huynh sẽ trở lại.

Uông minh tú cũng đi theo nói:

- Đúng vậy, Quốc Vận đã về, vừa rồi thời điểm các ngươi trở về , con bé cũng nói cho ta , lúc ấy ta còn rất kinh ngạc,thấy các ngươi vào mới xác định quả thật đúng như vậy.

- Không thể nào, lợi hại như vậy, thiệt hay giả?

Lưu Dương giật mình , phải biết rằng hắn cố ý khống chế thực lực, với thực lực hiện tại của hắn , nếu muốn cảm giác hắn tồn tại, ít nhất phải có thực lực tương đương mới có khẳ nắng a,nhưng Tiểu Niếp này mới vài tuổi a, hơn nữa cũng không nhìn ra chút dao động chân khí nào, rõ ràng chỉ là một người bình thường .

Tô Từ Thanh chứng kiến Lưu Dương không tin nàng, có chút thích thú, lôi kéo Tiểu Niếp vào vòng tay ,nói:

- Đương nhiên là sự thật. Tiểu Niếp, ngươi nói cho ca ca, ngươi là làm sao mà biết được.

Tiểu Niếp niên kỉ còn nhỏ, nói:

- Tiểu Dương ca ca, ta cũng không biết, dù sao ta cảm giác được ba ba đã về, ba ba sẽ trở lại , cảm giác được mụ mụ đã trở lại mụ mụ sẽ trở lại , cảm giác được Tiểu Thanh a di đã trở lại, Tiểu Thanh a di sẽ trở lại .

Còn có chuyện như vậy,rốt cuộc là loại năng lực gì đây, Lưu Dương có chút hết chỗ nói nổi, bất quá thế giới rộng lớn vạn vật không cái gì là không thể, có lẽ đây là một loại dị năng, có lẽ là một loại thiên phú, hoặc là giác quan thứ sáu và vân…. vân, Trịnh Quốc Vận lấy Uông Minh Tú sinh ra hài tử , cả hai cha mẹ đều là võ lâm cao thủ, sinh ra Tiểu Niếp lại trở thành dị năng giả , cũng là điều không thể không có khả năng, có điều không biết đây là do ngoài ý muốn mà xuất hiện dị năng , hay vừa ra sinh ra đã có,Lưu Dương quay đầu lại xem xét nàng một lượt ,xem có hay không phát hiện được điểm nào đó bất đồng của Tiểu Niếp.

- Cả nhà đang bàn tán gì mà cao hứng vậy.

Vừa lúc, Trịnh Quốc Vận đẩy cửa phòng đi vào , hắn ở ngoài sân nghe được bên trong có cười to, một ngày không gặp nữ nhi , hắn cũng thấy nhớ , bất quá vừa mới vào đi, tựu thấy được Lưu Dương, giật mình hỏi:

- Tiểu Dương, sao ngươi lại tới đây, sao đến mà không nói với ta một tiếng?

Tô Từ Thanh ôm Tiểu Niếp đến chỗ Trịnh Quốc Vận, tranh công nói:

- Đại sư huynh, là muội mang Tiểu Dương đến, anh không biết sao, Tiểu Dương quả thật là một võ lâm cao thủ nha.

Trịnh Quốc Vận nhìn nhìn Lưu Dương, cảm khái nói:

- Xem ra ta phỏng đoán không sai, Tiểu Dương, ngươi thật sự có võ công?

- Như thế nào, Đại sư huynh, muội nghĩ anh hẳn đã biết rồi, nguyên lai ngươi không biết a?

Tô Từ Thanh ngạc nhiên hỏi, vừa rồi nàng bất quá là hỏi một chút mà thôi ,nàng tưởng Trịnh Quốc Vận mệnh quốc gia đã sớm đoán được từ lâu rồi chứ.

Nhìn thấy sự nghi hoặc của Tô Từ Thanh, Trịnh Quốc Vận ôm Tiểu Niếp ôm vào trong ngực, sau đó nói:

- Không, ta đoán được một phần, nhưng cũng không không đoán được toàn bộ lần gặp tại bệnh viện ,có lúc Tiểu Dương làm cho ta có cảm giác rất quái lạ, không có nhìn thấu con người hắn, mà sau đó gặp mặt lần nữa, ta càng thêm nhìn không thấu hắn , tổng nghĩ thấy trong hơn một tháng này, Tiểu Dương có tao ngộ biến hóa nào đó, Tiểu Dương, ngươi có phải trong một tháng này đã đạt được đột phá?

- Trịnh đại ca, quả nhiên lợi hại.

Lưu Dương cũng không trực tiếp trả lời, nhưng hắn không khỏi thán phục khả năng quan sát phi thường của Trịnh Quốc Vận, hắn dù không nhận ra thực lực ẩn dấu của mình, bất quá hắn cơ hồ có thể thấy được gần như các biến hóa của chính mình , tại bệnh viện lúc đó, chính mình bởi vì Thanh Hư đại pháp và nhờ sự trợ giúp của Lý Long Cảnh để chặn sự kiểm tra của Trịnh Quốc Vận, chỉ hơn gặp mặt nhau hơn một lần,công lực của bản thân tăng lên rất nhiều, Trịnh Quốc Vận đã cách rất xa, cho nên mới không thấy rõ thực lực nông sâu của mình , mà trong một tháng này, chính mình quả thật đạt được đột phá, từ một người bình thường, biến thành chân chính cao thủ.

- Xem ra ngươi thật sự đạt được đột phá, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, thật làm hổ thẹn cái thân già như đại ca ngươi.

Trịnh Quốc Vận giọng nói gian tràn ngập cảm khái phiền muộn, tuy rằng mới hơn ba mươi tuổi , nhưng làm như mình đã rất già rồi.

Uông Minh Tú bị tâm tình của Trịnh Quốc Vận làm ảnh hưởng , nhẹ nhàng đi ra phía trước nắm tay hắn, mà con mắt tô từ thanh xoay xoay vài vòng, đột nhiên nói:

- Đúng rồi, Đại sư huynh, Tiểu Dương ngoại trừ võ công cao còn có biện pháp cứu Minh Tú sư tỷ!

- Cái gì, Tiểu Dương, ngươi thật sự có biện pháp sao?

Trịnh Quốc Vận nghe thấy nàng nói vậy thì tâm tình không khỏi kích động ,vội vàng hỏi .

Chuyện của Uông Minh Tú luôn để lại trong long hắn một vết thương, hắn từ Hoa Sơn xin đi tới thành phố U cũng là gio chuyện này, nàng mất đi công lực, cũng mặc nhiên mất luôn địa vị ở môn phái, làm cho không ít người xem thường, chứ không với thân phận là đại sư huynh trong một môn phái cổ võ ai lại đi làm vài ba chuyện trong thế tục như thế này, tuy rằng hắn trong họa được phúc , thông qua việc đi lịch lãm trong thế tục, đạt được đột phá, nhưng uông minh tú bị tẩu hỏa nhập ma luôn như một vết đâm sâu vào lòng hắn.

Lưu Dương gật đầu khẳng định, Uông minh tú bị tẩu hỏa nhập ma không nghiêm trọng lắm, chỉ cần thông qua dược vật cùng kim châm và điều trị một lần, sẽ không phát sinh sự tình ngoài ý muốn, hắn vừa rồi đã tìm được một phương pháp , ít nhất cũng nắm chắc thành công chín thành , hồi đáp:

"Đương nhiên là sự thật,tình huống của minh tú tỷ xác thực không nghiêm trọng lắm, em sẽ chuẩn bị hết thảy mọi thứ, khi hoàn tất có thể tiến hành trừ bệnh, thậm chí có thể nhân họa đắc phúc, đạt được đột phá cũng không chừng."

Uông minh tú nghe được câu trả lời của Lưu Dương ,khối đá nặng trong lòng mình rốt cục cũng giảm đi , kích động nói:

- Tiểu Dương, đột phá thì chị không dám hy vọng , nếu có thể làm võ công của chị trở lại như trước kia, cho dù là giảm thấp đi, chịcũng nguyện ý.

Bây giờ Trịnh Quốc Vận mới cảm thấy tin tưởng,tâm tư phức tạp đủ cảm xúc vui buồn lẫn lộn giao hòa cùng nhau, không biết là tư vị gì nữa, nhìn Lưu Dương tràn ngập cảm kích nói:

- Thật sự có thể ?Tốt quá, minh tú, cầm hai bình rượu ngon ra đây, hôm nay ta muốn cùng Tiểu Dương huynh đệ uống thật đã, Tiểu Dương, ngươi biết không, ngươi có thể giải quyết chuyện đại sự cho nhà chúng ta, từ nay về sau, có cái gì nhờ vã, Trịnh đại ca ngươi, sẽ lấy toàn bộ sức lực này mà làm cho tốt.

Lưu Dương cũng bị thái độ của Trịnh Quốc Vận làm cho giật mình,cái này đâu giống Trịnh đại ca luôn trầm ổn điềm đạm, uy phong bát diện. Tuy rằng võ công đối với một người rất quan trọng, nhưng thật không ngờ ,lại có ảnh hưởng lớn đến vậy, vội vàng nói:

- Trịnh đại ca, bất quá là việc rất nhỏ, không cần quá kích động như vậy.

Cũng thật sự khó trách Lưu Dương lại mang ý nghĩ như vậy, tựu giống như một danh nhân , sinh trưởng tại khu toàn người giàu có, khi sinh ra luôn được người khác vay quanh có đầy đủ mọi thứ, vĩnh viễn không thể lý giải được tâm tính những người nghèo khổ, mà cũng tương tự, khu dân nghèo cũng vĩnh viễn không thể lý giải tâm tính người giàu , đây chính là phân biệt gia cấp, giống như là Lưu Dương , mọi thứ đến với hắn hết thảy đều dễ dàng , thậm chí lập tức nhảy lên bậc nhập phẩm cao thủ, hắn vĩnh viễn không thể lý giải được tâm tính của vũ giả cấp bậc kém hơn mình, mà cũng tương tự thế,những vũ giả này không thể biết được ý nghĩ kì quặc của Lưu Dương bây giờ.

- Ông xã, ôngvội gì chứ, hiện tại còn sớm,để tui đi nấu cơm , các ngươi cứ ngồi nói chuyện cùng Tiểu Dương.

Uông minh tú lúc này đã khôi phục lại tầm tình trầm ổn, chính là phong thái của tiểu thư khuê các,biểu lộ trí tuệ tinh minh, Trịnh Quốc Vận mừng như điên đi từ trong ra, khôi phục lại khí khái của đại đệ tử trong môn phái, cười tự giễu nói:

- Tiểu Dương, xem ta thật sự rất kích động quá rồi, để minh tú làm cho ngươi thưởng thức một vài món ăn ngon, khả năng nấu ăn của nàng đich xác rất nổi danh, so với các món ăn trong nhà hàng Bắc Tinh còn ngon hơn rất nhiều, ngươi cần phải nếm thử,chút, hiện tại do có nhiều công việc, nàng đã lâu không động thủ .

- Trông bộ dạng ngươi kìa , mèo khen mèo dài đuôi hay sao chứ, không biết xấu hổ.

Trịnh Quốc Vận làm Uông Minh Tú thấy lòng tràn ngập ngọt ngào có chút đỏ mặt, bất quá rất nhanh khôi phục bình thường, mang theo Tô Từ Thanh cùng đi vào bếp làm bữa cơm chiều .

Trịnh Quốc Vận và Lưu Dương ngồi ở phòng khách, đang muốn nói chuyện, Tiểu Niếp hồi lâu không nói gì đột nhiên nói:

- Tiểu Dương ca ca, để em dẫn anh đi xem logo hình mèo, anh đáp ứng rồi.

- Đúng rồi, còn có Tiểu Niếp , được, để anh đi xem thử.

Lưu Dương ôm lấy cô bé, sau đó cười nói.

- Cứ đi đi.

Trịnh Quốc Vận cũng ở bên cạnh nói:

- Từ lúc gặp ngươi trong bệnh viện nó cứ nhắc mãi, cứ một hai ngày lại hỏi ta một lần, Tiểu Dương ca ca bao giờ đến chơi a.

- Thực xin lỗi, Tiểu Niếp, ca ca lỡ hẹn , hôm nay cùng ngươi đi chơi được không.

Lưu Dương không nghĩ tới mình chỉ nói đùa một câu, làm cô bé này nhớ mãi trong lòng, có chút ngượng ngùng nói.

- Đi a, lên lầu thôi.

Tiểu Niếp hưng phấn nói, cô bé đang cao hứng muốn kéo Lưu Dương cùng, Trịnh Quốc Vận ngăn bọn họ lại nói:

- Minh tú nấu cơm rất nhanh, hơn nữa cũng nên có chút chuẩn bị, cơm nước xong nói sau được chứ, Niếp nhi?

Tiểu Niếp tuy rằng đang rất cao hứng, bất quá cũng không dám trái lời Trịnh Quốc Vận, có chút mất hứng ngồi xuống một chỗ, mà Lưu Dương nhìn quét phòng một vòng, nhớ tới đến trên một lần đến bệnh viện ,có thấy Uông Minh Tú ,nhưng là đang chăm sóc mẫu thân Trịnh Quốc Vận, nhưng hiện ở nhà, tựa hồ không có lão nhân nào cả, liền hỏi:

- Trịnh đại ca, bác nhà đâu rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK