Lưu Dương về tới căn phòng quen thộc, rời đi đã được vài tuần nhưng khi quay lại thì mọi thứ vẫn như cũ không có gì thay đổi, mọi thứ trong phòng được dọn dẹp rất chỉnh tề, xem ra ngày thường Lưu Thải Vân vẫn giúp mình dọn dẹp mọi thứ.
20 ngày trước, bản thân còn ở trong này dọn dẹp vài thứ, sau đó ngồi giao thông công cộng đi bái tế cha mẹ, không ngờ lại bị tai nạn, càng khó quên hớn chính là bản thân hoàn toàn không bị gì, nhưng lại gặp một võ hoàng ngàn năm, nhân sinh gặp gỡ cùng lắm cũng chỉ thế mà thôi, thật là thần kỳ.
Đang quay về chỗ củ , ngoài cửa có tiếng động, Lưu Dương quay đầu , thấy cái đầu nhỏ đáng yêu đang lấp ló ngoài cửa, đang thử dò xét trong phòng, thấy Lưu Dương nhìn nàng, vèo một tiếng, rụt đầu về.
.
"Được rồi, ta thấy ngươi rồi, đừng trốn nữa, vào đi."
Lưu Dương nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Hoàng Nhã Lỵ, không khỏi nở nụ cười.
"Tiểu Dương ca ca, ta chạy tới xem thử ngươi thay đồ xong chưa."
Hoàng Nhã Lỵ đi vào, tuy mới có một lúc nhưng nàng đã thay xong quần áo, thay bộ đồ vừa rồi bằng một chiếc váy màu caro, cũng thay luôn chiếc áo ngực, nhìn rất tinh quái, mang vẻ hình dáng của một tiểu nam hài.
Lưu Dương và Hoàng Nhã Lỵ lớn lên với nhau, làm sao không rõ tính cách của nàng, nhẹ nhàng gõ đầu Hoàng Nhã Lỵ một cái, cười nói:
"Ca ca vừa thay quần áo ở bệnh viện, hiện tại sẽ, giờ không thay nữa, đúng rồi, bài tập của ngươi đã làm xong chưa, kỳ nghĩ hè đã trôi qua hơn nữa thời gian ?"
Không kịp phòng bị, nên ăn cốc, Hoàng Nhã Lỵ che đầu, oán trách :
"Ca ca, ngươi lại cốc đầu ta , cẩn thận làm cho muội muội người thành ngu si bây giờ , bài tập ta đã sớm làm xong, còn chờ anh thúc giục hay sao."
"Nhã Lỵ muội muội như vậy thông minh, đánh thế nào cũng không thành ngu ngốc được."
"Thật vậy sao? Ca ca, ngươi nói là thật sự sao?"
Hoàng Nhã Lỵ khó nghe được lời khích lệ của Lưu Dương, kinh hỉ hỏi.
"Thật vậy, đương nhiên là sự thật."
Tâm trạng Lưu Dương rất tốt, kéo Hoàng Nhã Lỵ nói.
"Oa, ta biết mà, ta là người thông minh nhất."
Hoàng Nhã Lỵ cao hứng kéo Lưu Dương, xoay vòng trong phòng, Lưu Dương thấy Hoàng Nhã Lỵ lại chơi đùa, nở nụ cười, có đứa em gái hoạt bát như vậy thật là tốt.
"Tiểu Dương, Nhã Lỵ, cơm xong rồi, xuống đây ăn cơm đi."
Dưới lầu truyền đến tiếng gọi lớn của Lưu Thải Vân, Lưu Dương và Hoàng Nhã Lỵ vội vàng đi xuống, mà Hoàng Căn Vĩ cũng đã trở lại, đang đọc báo trong phòng khách, Lưu Thải Vân mạng một dĩa cà chua sào trứng lên, nói:
"Tốt lắm, rửa tay đi, trưa nay ăn cơm, mau qua đây, Căn Vĩ cũng tới đây."
Bữa cơm trưa đầu tiên sau khi xuất viện cứ như thế qua đi, sau khi ăn xong, Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân vì làm bạn với Lưu Dương, nên không đi làm, ở nhà nói chuyện với hăn.
Hỏi một chút tình hình khôi phục trong bệnh viện, hơn nữa dặn Lưu Dương nhất định phải chú ý thân thể, mấy ngày nay không nên vận động quá nhiều, cẩn thận vết thương bị lại, tuy lời nói của bác sĩ họ không tin hoàn toàn, nhưng dựa theo thực tế, vừa mới lành bệnh, đặc biệt khoa xương khớp, cẩn thận một chút cũng không thừa.
Buổi chiều, Hoàng Nhã Lỵ đi ra ngoài một chuyến, nàng ghi nhớ những lời của Lưu Thải Vân, chạy đến nhà bạn học, hái được một đống lá cây Diệp Tử, nói là đưa cho Lưu Dương tắm rửa đếm xua đuổi vận đen.
Thấy Hoàng Nhã Lỵ làm thật , Lưu Dương có chút dỡ khóc dở cười, hơn nữa Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân đứng bên cạnh phụ họa, nói là đừng phụ ý tốt của muội muội, buổi tối nhất định phải tắm bằng cái này, để gặp may mắn. Bất đắc dĩ, Lưu Dương đành phải đồng ý , thật cẩn thận đem những lá Diệp tử này đặt vào phòng tắm, chuẩn bị buổi tối sử dụng.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, rất nhanh một ngày đã trôi qua, màn đêm cũng buông xuống , lầu trên của biệt thự không ngừng vang lên tiếng kêu nóng.
Lưu Dương bật điều hòa trong phòng, chỉnh nhiệt độ hơi thấp, không thấy nóng chút nào, ăn qua cơm chiều, sau đó dùng lá Diệp tử để tắm rửa Lưu Dương cảm thấy rất mất tự nhiên, tất nhiên hắn cũng cho vài thứ khác vào, nhưng cuối cùng hắn cũng tăm, tuy không được tự nhiên một chút.
Nhưng Lưu Dương muốn tắm cho thật sạch, trong bệnh viện cả người đều bị băng bó, chỉ có lâu qua một chút, đã lâu không được tắm như thế này , đang mùa hè, cảm giác được ngâm mình trong bồn tắm thật hết sức thoải mái.
Lúc hắn tắm rửa xong đi ra, trong phòng khách chỉ còn Hoàng Căn Vĩ đang xem TV . Lưu Dương đến bên cạnh Hoàng Căn Vĩ, hỏi:
"Hoàng thúc thúc, Lưu a di và Nhã Lỵ đâu rồi?"
"Đã hơn 10h, bọn họ ngủ rồi, ta xem xong tin tức này cũng đi ngủ, Tiểu Dương, ngươi cũng trãi qua 1 ngày mệt mõi rồi, sao chưa đi ngủ."
Hoàng Căn Vĩ sợ quấy rầy người khác, nhỏ giọng nói.
Lưu Dương lúc này mới chú ý tới, Hoàng Căn Vĩ đang xem tin tức 10h tối , đây là phần tin tức quốc tế, sợ phải hơn 10h30 mới xong, liền chúc Hoàng Căn Vĩ ngủ ngon sau đó đi lên phòng, Hoàng Nhã Lỵ phỏng chừng đã ngủ, không nên quấy rầy nàng.
Trở lại trong phòng, nằm ở trên giường, xuất phát từ thói quen, Lưu Dương vẫn gọi một tiếng .
“Sư Phụ” ,
Từ sáng đến giờ Lý Long Cảnh chưa hiện lên ..., giống như mai danh ẩn tích, Lưu Dương muốn biết khi nào có thể luyện tập võ công, thứ Trúc Cơ kia cuối cùng là cái gì, khi nào thì có thể trúc cơ, mấy vấn đề này đều phải hỏi Lý Long Cảnh.
Nhưng lúc này Lưu Dương không phải thất vọng, Lý Long Cảnh nhanh chóng trả lời:
"Đồ đệ, ngươi tìm ta."
"Sư phụ người còn đây à, con còn tưởng rẳng người đã đi vào ý thức hải tiến hành bến quan."
"Ta luôn ở đây , bất quá khi nói chuyện cùng ngươi cần tiêu hao rất nhiều nguyên khí, cho nên đại đa số thời gian, ta chỉ có thể im lặng."
Lý Long Cảnh quả thật luôn ở bên cạnh, chỉ là giữ im lặm, thông qua Lưu Dương thấy được rất thứ, cũng có rất nhiều nghi vấn, bất quá lão cũng chỉ không hỏi bất cứ câu nào.
"Tiêu hao nguyên khí, chẳng lẻ người ở bên trong ý thức hải của con, còn có nguyên khí tồn tại sao?"
Lưu Dương lần đầu tiên nghe có thứ này, trong bệnh viện Lý Long Cảnh cũng chưa từng nhắc qua cho hắn .
"Đương nhiên là có nguyên khí tồn tại, nếu không ta làm sao trao đổi với ngươi, làm sao có thể ở lại được bên trong ý thức hải của ngươi, nguyên khí là tất cả trụ cột của ngươi, nguyên khí không đủ mọi việc đều hỏng, đương nhiên thời gian chúng ta trao đổi không đủ, không đơn giản chỉ vì ta, còn là do ngươi, ngươi không có võ công, nếu thời gian trao đổi quá dài, nguyên khí của ngươi sẽ đại thương."
"Nguyên khí đại thương, chẳng lẻ lúc chúng ta trao đổi còn phải tiêu hao nguyên khí của con sao?"
Giờ Lưu Dương mới biết, thì ra sư phụ thường xuyên mất tích là để khôi phục năng lượng, nhưng lý do lớn hơn là do bản thân mình, nghĩ đến nhiều lúc Lý Long Cảnh trình coi bên cạnh, trong lòng Lưu Dương cảm thấy bất an.
"Tốt lắm, đừng đa nghi như thế, sư phụ đây không phải loại mặt dày thích trình coi ngươi, khi hai bên trao đổi đương nhiên sẽ tiêu hao nguyên khí của ta, trong đó có cả của ngươi nữa ."
Lý Long Cảnh hiển nhiên rất bất mãn khi biết được suy nghĩ của Lưu Dương.
“Như vậy làm sao mới có thể gia tăng được nguyên khí ?." Lưu Dương hỏi.
"Đương nhiên là luyện công , đúng rồi, tu luyện Thanh Hư đại pháp và khi luyện võ trong trương lai, đều có thể gia tăng nguyên khí ."
Lý Long Cảnh giải thích .
"Sư phụ, con đã xuất viện, cuối cùng khi nào mới có thể tu luyện võ công đây, bây giờ cần thứ Trúc Cơ gì gì đó, có cần con phải đi tìm nguyên liệu không ?."
Lưu Dương một lòng muốn học võ công, nhân lúc sư phụ hiện ra liền hỏi.
"Võ công à, cứ từ từ , những vật phẩm để trúc cơ không cần ngươi chuẩn bị, mà ngươi cũng chuẩn bị không được, trước hết ngươi cứ an tâm luyện Thanh Hư Đại Pháp, ngày mai chúng ta chuẩn qua, cần phải đi ra ngoài để Trúc Cơ."
Lý Long Cảnh có một chút ngập ngừng, cuối cùng trả lời. Tuy lão có ý tưởng, nhưng ngàn năm đả trôi qua, không biết địa phương trước kia còn giữ được nguyên hình hay không, nếu không tới được nơi đó thì không thể tìm tại liệu để Trúc Cơ.
Khi ra khỏi bệnh viện, lão cũng đã tra xét qua địa phương này, ngoại trừ nhà ở của con người, cây cối rất ít, những vật dùng để Trúc Cơ đều là thiên tài địa bảo, không thể mọc ở đây.
"Đi nơi nào?"
Lưu Dương thấy hy vọng luyện võ được thắp lên ánh sáng, hưng phấn hỏi.
"Ngày mai ngươi sẽ biết, ngươi trước hết hãy luyện công đi, hôm nay còn chưa luyên Thanh Hư đại pháp, không biết nắm giữ thời gian, coi chừng sẽ bị thụt lùi."
Tâm tình Lý Long Cảnh không yên, nên không trả lời trực tiếp câu hỏi của Lưu Dương.
Lưu Dương thấy không thể hỏi thêm gì, đành dừng lại, ngồi xếp bằng đang muốn tu luyện thì đột nhiên nghĩ đến thiên phú dị năng của mình, trước mắt hắn sáng ngời, nếu việc này đúng theo giả thuyết, thì bản thân không cần phải luyện công mà tốc độ vẫn nhanh chóng tăng lên.