Lưu Dương cầm tờ đăng ký lên xem, bên trên có ghi lại tất cả địa chỉ nhà của những bạn cùng lớp, nhìn qua địa chỉ Cố Phán Nhi và Vương Manh Manh, không ngờ là ở cùng một chỗ, tuy bọn họ là thân thích nhưng sao lại ở cùng một chỗ kia chứ? Lưu Dương biết nhà Vương Manh Manh thuộc tiểu khu Đông Viên, nhìn kỹ, đều là đông viên tiểu khu, xem ra Cố Phán Nhi đang ở trong nhà Vương Manh Manh.
Tiểu khu Đông Viên rất gần tiểu khu Vân Thủy, đi bộ cũng chỉ mất 5’ mà thôi, hơn nữa khoảng cách từ đó đến Nhất Trung không xa, việc đi lại đến trường rất tiện, Lưu Dương ở trong phục trách việc đăng ký, Cố Phán Nhi và Vương Manh Manh thì đứng nói chuyện phiếm trông rất thân thiết, tuy rất nhỏ tiếng, nhưng Lưu Dương vẫn nghe được bọn họ đang nói về mình, đặc biệt Cố Phán Nhi đang kể lại cho Vương Manh Manh chuyện hắn cứu ông nàng, trong lời nói có vẻ rất tôn sùng, còn vẻ mặt Vương Manh Manh lại không dám tin.
Chủ nhiệm lớp Khương Tú Chi bận việc đi lên văn phòng, tuy chưa chính thức khai giảng nhưng bà phải chuẩn bị rất nhiều thứ, hơn nữa việc báo danh trong những lớp khác đa phần đều làm như thế này: tìm vài người tín nhiệm hỗ trợ, vì công việc thu phí và đăng ký thì học sinh vẫn có thể làm được.
Trong buổi sáng đa số mọi người sống trong thành phố U đã đến báo danh , tổng cộng đăng ký 22 người. 11h30 trưa Khương tú chi đi tới bảo việc buổi sáng đã xong, chỗ còn lại chút làm tiếp, hơn nữa mời Lưu Dương đến nhà bà ăn cơm, Lưu Dương nhìn thấy ánh mắt chờ đời của Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi, nhưng vẫn cự tuyệt.
Buổi chiều, những người sống ở địa phương xung quanh cũng lục tục kéo tới, những nới đó đều là những huyện trong vùng phụ cận, họ phải đăng ký trọ ở trường để xếp ký túc xá, lớp 5 được phân tới 8 ký túc, 4 cho nam và 4 cho nữ, họ cầm lấy giấy đăng ký thông tin cá nhân, sau đó cầm theo giấy nhập học đi đến ký túc xá ở đó để được sắp xếp.
Người sống xung quanh phụ cận thành phố không quá nhiều, buổi chiều có vẻ thoải mái hơn, lúc đang ngồi ngáp vì nhàm chán thì bên ngoài truyền đến vài giọng nói nhỏ: bạn nữ này đẹp quá, nhưng lại quá lạnh…. Những lời nói đó làm Lưu Dương suy nghĩ chẳng lẻ trong lớp có thêm một mỹ nhân hay sao, số lượng học sinh ở trường buổi chiều nhiều hơn so với buổi sáng, vì có vài người buổi sáng làm thủ tục xong cũng nán lại để làm quen trường lớp, nên ngoài sân trường có vẻ rất náo nhiệt.
Bất quá tân sinh có hơn 1000 người, mỹ nhân chắc không ít, nhưng khi Lưu Dương nghe thế những giọng nghị luận thì cảm giác được nó đang hướng về lớp mình đi tới, chắc không phải, trong lớn hắn đã có hơn 1 mỹ nữ rồi, 2 chị em Cố Phán Nhi và Vương Manh Manh đều có thể tính là nhân vật thuộc hoa hậu học đường, nếu tới thêm một người nữa thì chưa nói về học tập, chỉ cần mỹ nữ lớp 5 cũng đủ trở thành tiêu điểm.
Cái gì càng sợ đến càng nhanh, quả nhiên, tiếng bước chân kia từ từ đi đến gần, Lưu Dương không cần cảm ứng cũng biết âm thanh đẩy cửa này là của con gái. Một cô gái đi vào phòng học, tuy chưa bước vào hoàn toàn nhưng một tia hàn ý đã phát tới, chẳng lẻ cả người cô nàng này được cấu tạo bằng băng hay sao, hắn ngẩng đầu lên nhìn liền ngây dại, người tới không phải ai khác mà chính là cô nàng gây xích mích với hắn hai ngày trước, sư muội của Trịnh Quốc Vận, mỹ nhân băng sơn: Tiểu Thanh.
Không trùng hợp vậy chứ, sao lại xui xẻo thế này cơ à? hôm nay sao lại có quá nhiều chuyện trùng hợp thế nhỉ, sao cô nàng băng giá này cũng chạy đến đây, hắn cúi đầu nhìn danh sách thấy hình như không có ai họ Thanh, bất quá rất nhanh, Lưu Dương phát hiện chỗ ngu của bản thân, làm gì có ai mang họ Thanh, nhất định là cách gọi thân mật, do đó bên trong họ tên chắc chắn có chứa chữ Thanh.
Sự lãnh giá của Tiểu Thanh hấp dẫn sự chú ý của người khác, hơn nữa khuôn mắt rất cổ điển khiến ngay cả nữ nhân cũng thích đó khiến Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi đang ngồi cạnh Lưu Dương khi thấy được Tiểu Thanh, cũng liên thanh kinh hô:
- Thật xinh đẹp, chỉ là quá lạnh.
Đây cũng là ấn tượng ban đầu khi người khác tiếp xúc với Tiểu Thanh.
Còn Lưu Dương nghe thấy thể bĩu môi, cô nàng kia không chỉ lạnh đâu mà nói năng cũng rất khó nghe, đương nhiên, những lời này hắn không ngu gì nói ra trước mặt tiểu Thanh, dù sao cô nàng này là một MM rất bạo lực, nếu bị chọc giận không chừng cô nàng xuất võ công ra thiệt. Hắn đánh giá qua thực lực của Tiểu Thanh: khoảng 3500, tuy còn thua Trịnh Quốc Vận một khoảng cách những có lẽ sẽ đuổi kịp rất nhanh .
- Báo danh.
Một giọng nói lạnh lùng phà ra trước người Lưu Dương, chỉ có hai chữ cộc lốc đi ra.
Lưu Dương đang cuối đầu, thấy cô nàng lên tiếng liền cất giọng:
- Xin chào bạn cùng lớp!
Tuy vẻ bề ngoài của Tiểu Thanh rất lạnh, nhưng nàng cũng chỉ là một cô gái 16 tuổi mới lớn mà thôi, còn xa mới đạt đến cảnh giới ẩn giấu cảm xúc vui buồn, đặc biệt là khi gặp được người gây ra nguyên nhân khiến nàng bị sư huynh mắng, từ nhỏ đến lớn sư huynh chưa bao giờ làm thế với nàng, tuy lúc ấy nàng làm như không có việc gì, nhưng về đến nhà là trùm chăn khóc cả nữa ngày. Không ngờ lại gặp hắn chỗ này, bề ngoài băng lãnh của Tiểu Thanh biến mất ngay lập tức, thay vào đó là ngọn lửa giận cháy hừng hực, Lưu Dương có thể cảm giác được trong cặp mắt của nàng có hai ngọn hỏa diễm, giống như nhìn thấy tên sở khanh ‘choi song xu’(chơi xong xù) của cô nàng.
Lưu Dương không muốn tranh chấp với Tiểu Thanh ở chỗ này, vả lại công lực của cô nàng cũng không thể so với hắn, vội vàng đẩy tờ giấy báo danh lên, nói:
- Học phí 380.
Câu nói đơn giản của Lưu Dương làm Tiểu Thanh thất thần , sắc mặt thay đổi mấy lần, sắc mặt cô nàng chuyển lúc trắng lúc xanh làm Lưu Dương cảm thấy buồn cười giống như đang xem Kinh kịch thay đổi sắc mặt, cả một lúc sau nàng mới khôi phục vẻ mặt băng lãnh như thường, móc tiền ra đóng sau đó làm thủ tục đăng ký.
Tuy nét mặt bên ngoài của Tiểu Thanh rất băng giá, nhưng thật ra lúc này trong lòng nàng không ngừng đấu tranh, động thủ hay không động thủ, lựa chọn một hồi cuối cùng cũng đành áp chế lửa giận của mình xuống, sư huynh đã nói không thể động thủ trước mặt người khác, huống hồ Lưu Dương này lại là bạn trong lớp của mình, tìm kiếm cơ hội xử hắn sau, không phải sư huynh đả nói ngươi thâm tang bất lộ sao!? Để ta coi thử ngươi có bao nhiêu lợi hại.
Rất nhanh Tiểu Thanh điền xong bảng đăng ký đưa lại cho hắn, khi đưa lại ánh mắt chợt lóe lên, nguyên bản trong ánh mắt băng lãnh thì lại chuyển sang một sự nổi giận mãnh liệt, hận ý thấu xương làm trong lòng Lưu Dương cũng nhảy thót lên một cái, hắn thấy bản thân chưa đắc tội gì với cô nàng này, không hiểu tại sao nàng lại có oán niệm với hắn sâu sắc như thế.
Cúi đầu nhìn bản đăng ký thấy cái tên Tô Từ Thanh quả thật rất êm tai, bất quá không biết con người tại sao lại lạnh như băng thế, giống như ai cũng nợ tiền nàng hay sao bộ mặt lúc nào cũng trề ra.
- Trọ ở trường à?
Lưu Dương cũng dựa theo quy trình hỏi một câu lạnh nhạt, bởi vì hắn không có lý do gì để tươi cười với loại người như thế này.
- Không.
Thanh âm tựa hồ được riết ta từ kẽ răng,lúc này Lưu Dương mới chú ý tới, địa chỉ nhà Tô Từ Thanh đăng ký chính là nhà của Trịnh Quốc Vận, khoảng cách từ trường đến nơi này không quá xa, không cần phải trọ ở trường.
Mà lúc này Cố Phán Nhi và Vương Manh Manh ngồi cạnh đã nhìn ra một ít chuyện trong này, trong đầu suy nghĩ, ánh mắt tà tà nhìn Lưu Dương.
Tô từ thanh sau khi đăng ký xong, liền rời khỏi phòng học, mãi cho đến đi nàng đi hẳn ra ngoài, thì mấy tên con trai lại xúm vào bình luận:
- Nhỏ này học cùng lớp với chúng ta sao, đẹp thì đẹp thật, nhưng sao lạnh lùng quá.
Mà Cố Phán Nhi và Vương Manh Manh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm Lưu Dương, hắn bị 2 cô nàng nhìn thì cảm thấy rất mất tự nhiên, buông viết xuống nói:
- Mình đi WC.
- Cứ từ từ, bạn với Tô Từ Thanh kia có quan hệ gì thế?
Vương Manh Manh thấy Lưu Dương muốn chạy, tất nhiên không chịu tha cho hắn, kéo hắn lại hỏi.
- Quan hệ? mình và cô ta có thể có quan hệ gì, nếu có cũng chỉ là bạn cùng lớp.
Lưu Dương không muốn nhắc đến Trịnh Quốc Vận trước mặt Vương Manh Manh, dù sao bọn họ thuộc hai thế giới khác nhau.
- Không đúng, vẻ mặt vừa rồi của hai người chắc chắn là có quen biết qua, mau khai thật đi.
Vương Manh Manh vẫn không buông tha Lưu Dương, còn Cố Phán Nhi tuy ngồi bên cạnh không nói gì, nhưng cũng tràn ngập vẻ chờ mong.
Trời ạ, chuyện này là thế nào, nhìn vẻ mặt của hai cô nàng này quả là giống đang bức cung, hắn và Tô Từ Thanh kia mới gặp mặt có 1 lần nói với nhau chưa đến 10 câu, có thể phát sinh ra chuyện gì.
Lưu Dương bị ép thấy không thể từ chối , đành phải nói:
- Được được được, Vương Manh Manh, buông tay ra đã, quả thật mình có quen Tô Từ Thanh, cô ta là em của một người bạn, bất quá chỉ gặp qua một lần, lúc ấy chỉ nghe người kia gọi tiểu Thanh, còn những chuyện khác thì cái gì mình cũng không biết.
- Vậy tại sao bạn ấy lại lộ ra vẻ mặt như thế, hơn nữa nếu đã quen nhau sao không nói chuyện câu nào?
Vương Manh Manh không hài lòng với đáp án Lưu Dương đưa ra, vẫn chưa chịu buông tha cho hắn.
Lưu Dương nhún nhún vai, nói:
- Sao mình biết được, có lẽ là hai người bọn mình trời sinh ra đã không hợp, khi cô ta gặp mình trước mặt anh cô ta đã biểu hiện vẻ mặt khó chịu, một khi đã không thoải mái thì nhiều nhiều lời với nhau làm gì.
Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi liếc mắt nhìn nhàu, không nói thêm gì nữa , để Lưu Dương rời đi. Sau đó không còn chuyện gì đặc biệt, tới 5h30 chiều, bọn họ thu dọn lại học phí và giấy báo danh của những học sinh đã tới.
Ngày đầu tiên có 38 người tới báo danh, trong đó có 24 người đăng ký trọ lại trường được phân tới 5 ký túc xá, 3 cho nam và 2 cho nữ, nên vẫn chưa đầy. Trường cao trung Nhất Trung tuy rất lớn, nhưng số người ở lại trường cũng đặc biệt nhiều, cứ 7 người được chia làm một phòng, phòng không hề nhỏ, trong phòng có 4 chiếc giường đôi, còn có bốn cái bàn đôi, phục vụ rất tiện lợi cho việc sinh hoạt và học tập trên cao trung.
Lưu Dương nhận yêu cầu của Khương Tú Chi giúp đỡ vài nam sinh đi nhận phòng trong ký túc xá, vì số lượng nam sinh nhiều hơn, được phân ra 3 phòng trong ký túc, cho nên hắn làm từ 5h30 đến 6h tối mới xong việc, khi hắn ra khỏi trường thì mặt trời đã ngã hoàng hôn, vừa bước ra khỏi cửa trường đột nhiên hắn cảm giác được có người đang theo dõi mình.