Lời nói của Trịnh Quốc Vận mang theo sự khiêm tốn, nhưng khiêm tốn bao nhiêu thì không biết, vì Lưu Dương cũng không thể xác định được trình độ của Trịnh Quốc Vận trong xã hội bây giờ ở chỗ nào, hắn không nói ra, vả lại hắn còn muốn biết thêm vài chuyện về cổ võ, vừa lúc Trịnh Quốc Vận muốn nói, nên hắn nhường lời.
Quả nhiên Trịnh Quốc Vận tiếp tục nói:
- Môn phải của bọn ta chính là Hoa Sơn, được thành lập bởi một cao thủ thời đại Đường, cho tới bây giờ có thể coi là lưu truyền ngàn năm.
Tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng Lưu Dương vẫn bị tên môn phái này làm cho giật mình: phái Hoa Sơn, hình như trong mỗi tiểu thuyết võ hiệp đều nhắc đến cái tên này, tựa hồ là 10 bộ thì có 8 bộ xuất hiện nó, bất quá đây chỉ là một phái làng nhàng, thuộc chính phái, trong những bộ truyện thì nó không quá mạnh cũng không quá yếu, đương nhiên tác phẩm chân chính làm tên tuổi phái Hoa Sơn được vang xa chính là Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung tiên sinh, trong đó có Độc cô cửu kiếm là thiên hạ đệ nhất kiếm pháp trấn phái, không biết Kim Dung lão tiên sinh có quan hệ gì với phái Hoa Sơn hay không mà có thể viết nên những câu chuyện về nó, liền hỏi:
- Trịnh đại ca, thì ra anh thuộc phái Hoa Sơn tọa lạc tại Hoa Sơn, có bộ kiếm pháp độc môn: Độc cô cửu kiếm hay không?
Trịnh Quốc Vận thấy Lưu Dương có hứng thú, vội vàng tiếp tục giới thiệu:
- Phái Hoa Sơn đúng là ở Hoa Sơn, bất quá độc cô cửu kiếm chỉ là tưởng tưởng trong các tiểu thuyết, võ công sở trường của bọn ta là…
- Sư huynh, sao anh lại nói những chuyện này với người thường, chẳng lẻ anh đã quên mất môn quy rồi sao?
Lưu Dương đang lắng nghe Trịnh Quốc Vận nói, thì một giọng nói lạnh lùng truyền đến, cắt đứt câu chuyện của Trịnh Quốc Vận.
Nghe giọng nói thì quả là con gái, bất quá nghe thấy cô nàng này quá lạnh, lạnh như băng, lạnh đến thấu xương, Lưu Dương không thích kiểu con gái thế này, nhìn theo hướng phát ra tiếng nói hắn thấy được một cô nàng khoảng bằng tuổi mình, đây quả là một mỹ nữ, dáng người rất cao khoảng 1m75, hơn nữa có vẻ rất khỏe mạnh, thân hình cân xứng, khuôn mặt cũng rất cổ điển, rất tinh xảo, phối hợp với mái tóc dài màu đen, khá đẹp. Bất quá tuy là mỹ nữ, nhưng khuôn mặt lại như đóng băng trên đó, hơn nữa vẻ mặt cứng nhắc, công thêm giọng nói lạnh toát đã làm giảm không ít hảo cảm của người khác đối với nàng.
- Nhìn cái gì, nhìn nữa ta móc mắt người.
Thấy Lưu Dương đang nhin mình, nàng lập tức cất tiếng nói, lời nói phát ra miệng nàng khiến không ai có thể hoài nghi nêu như tiếp tục nhìn có thể nàng sẽ làm thật.
Lưu Dương cũng không ngờ cô nàng này lại nói như vậy, nhất thời có chút ngây ngẩn cả người, không ngờ cô gái này không chỉ băng lãnh mà tính tình còn kém như vậy, bất kể thế nào bản thân hắn cũng được xem là bạn bè của sư ca nàng, tính cách lạnh như băng thì không nói, nhưng mới một chút mà đòi móc mắc thì đây chính là độc ác .
Trịnh Quốc Vận thấy sắc mặt Lưu Dương trầm xuống, vội vàng kéo cô gái kia, giải vây:
- Tiểu Thanh, đừng như vậy, đây là Lưu Dương tiểu huynh đệ, còn đây là tiểu sư muội ta tên Tiểu Thanh, độ tuổi của hai người không khác nhau bao nhiêu, nên nói chuyện nhiều hơn một chút.
- Ai thèm quen với hắn, sư huynh, có phải là anh đã sống trong thành phố lâu quá nên có chút phát ngốc rồi không? sao lại đi nói chuyện với người thường thế, hơn nữa còn nói cho hắn nhiều bí mật của môn phái như vậy, vạn nhất... .
Sắc mặt Tiểu Thanh lạnh lùng, ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc Lưu Dương một cái. Đối với một đứa con gái kiêu căng độc ác như thế này, Lưu Dương cũng không thích, không quen thì đây chẳng cần...
Trịnh Quốc Vận có chút ngượng ngùng nói:
- Tiểu Dương, bộ dạng bình thường của Tiểu Thanh không phải như thế này đâu, mấy ngày nay tâm tình con bé có chút không tốt, ngươi đừng để ý.
- Sư ca...
Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Trịnh Quốc Vận nói, bất quá Trịnh Quốc Vận không thèm nhìn đến bộ dạng tức giận của nàng nên đành hết cách.
Còn Lưu Dương đương nhiên không muốn chấp nhặt với những cô gái mới lớn, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng băng lãnh thì không đáng yêu chút nào, làm sao sánh được với Tống Giai Linh.
Cục diện có phần lâm vào trầm lắng, mà lúc này Tiểu Niếp đang ở trong lòng Lưu Dương đột nhiên lên tiếng :
- Dì Tiểu Thanh, cháu muốn dì ôm.
Có lẽ mỗi một thứ đều có khắc tinh, khuôn mặt băng lãnh của Tiểu Thanh nhìn thấy Tiểu Niếp thì như được giản ra, không ngờ lại lô ra vẻ mặt tươi cươi, phảng phất như băng cứ trên mặt đều ta đi, duỗi tay ôm tiểu Niếp vào lòng.
Lưu Dương cũng thầm đánh giá cô gái này quả là thú vị, đối đãi với người khác nhau thì dùng vẻ mặt khác nhau, hay là biểu hiện vừa rồi của nàng là một tượng trượng chỉ dùng để làm mặt nạ, bất quá hắn không có hứng thú nói chuyện với cô nàng nên không hề muốn biết đến chuyện này.
Cục diện xấu hổ là Trịnh Quốc Vận rất ngại ngùng, vội vàng mời Lưu Dương đi ăn cơm, lúc này cũng đã gần đến thời gian ăn cơm, còn Lưu Dương thật ra đã lâu chưa gặp lại Trịnh Quốc Vận và Tiểu Niếp nên cũng muốn đi, nhưng nhìn thấy gương mặt của Tiểu Thanh đành… Lưu Dương rất muốn ăn cơm với tiểu Niếp, bất quá cứ tưởng tượng đến việc ngồi chung bàn ăn cơm với một khối băng, hàn khí khuôn mặt đó toát ra là hắn cảm thấy hết ngon, cho nên thôi.
- Bỏ đi, Trịnh đại ca, dù sao ở nhà cũng làm cơm chờ em về rồi, lúc nãy em chỉ nói ra ngoài mua ít dược liệu, bây giờ cũng nên trở về.
- Vậy à, vậy được rồi.
Trịnh Quốc Vận ngẫm lại, đành phải thôi, nói:
- Vậy được rồi, để hôm khác đi, Tiểu Dương cho ta số điện thoại của ngươi, hôm nào ta mời ngươi dùng bữa cơm, Niếp nhi, tạm biệt anh tiểu Dương đi.
- Bye Bye, anh Tiểu Dương, anh phải nhớ là đến nhà dẫn em đi chơi đó nha, ngàn vạn lần không được hứa lèo với em đó.
Tiểu Niếp giơ cánh tay mũn mĩm lên, vãy vãy Lưu Dương.
Lưu Dương cũng không ngờ tiểu Niếp lại đột nhiên nói ra cụm từ ‘hứa lèo’, cười ha hả trẻ con bây giờ đúng là thông minh, mỉm cười đáp ứng:
- Ok, anh chắc chắn sẽ không hứa lèo với em đâu, chúng ta ngoéo tay.
Nhìn bóng dáng Lưu Dương rời đi, Trịnh Quốc Vận muốn đi lấy xe, còn Tiểu Thanh đứng cạnh hướng Trịnh Quốc Vận nói:
- Sư huynh, sao anh lại thân mật với tên này như vậy, lại đem cả chuyện trong sư môn nói ra cho hắn, có phải anh sống trong thành phố lâu quá mới thành ra thế này hay không?
- Muội dám nói như thế à, chẳng lẻ sư phụ không dạy ngươi tôn ti hay sao, dám dùng thái độ này nói chuyện với sư huynh?
Trịnh Quốc Vận bắt đầu bốc hỏa , đối với thái độ này của Tiểu Thanh, hắn rất tức giận, khi nãy trước mặt Lưu Dương hắn không tiện bộc phát, hiện tại Lưu Dương đi rồi, cho nên hắn phải giáo huấn cô nàng.
Sống lâu năm trong thành phố làm hắn hiểu được, thế giới này không hề êm đềm như cuộc sống bên trong môn phái, còn bản thân lại không hề mạnh mẽ như trong tưởng tượng, có đôi khi vô ý đắc tội với người khác, có thể khiến cho sư môn rước lấy họa diệt môn, còn tiểu Thanh từ nhở đến lớn đều sống trong môn phái, luôn nghĩ bản thân là thiên hạ đệ nhất, khi đến thành phố cô nàng cũng nghĩ vậy, mấy ngày hôm trước hắn chưa có cơ hội để nói, cho nên lúc này nhân cơ hội nói luôn, may mắn người lúc nãy là Lưu Dương, hắn biết Lưu Dương sẽ không để ý này, nhưng cứ tiếp tục thế này thì chưa chắc có lần sau.
Trịnh Quốc Vận răn dạy Tiểu Thanh, còn tiểu Niếp đáng yêu lại không nói gì, cũng không khóc lóc, thân hình nhỏ bé cuộn tròn trong lòng tiểu Thanh.
Tiểu Thanh tuy rất kiêu ngạo với người ngoài, nhưng bản thân lại luôn kính trọng vị sư huynh đứng trước mắt, bộ dạng đã không còn cao ngạo như lúc nãy, nghe theo lời dạy bảo của Đại sư huynh, dù sao việc này cũng là nàng phạm sai lầm cho nên không thể không cuối đầu, nói:
- Thật xin lỗi Đại sư huynh, từ nay về sau muội sẽ không như thế nữa.
- Tốt lắm, trong thành phố này có rất nhiều thế ngoại cao nhân, muội không được coi thường bất kỳ ai, còn người lúc nãy, ngay cả ta cũng nhìn không thấu hắn.
- Sư huynh, anh nhìn không thấu hắn sao? Trong ánh mắt của muội thì nhìn thế nào hắn cũng là một người bình thường a?
Tuy vừa rồi Tiểu Thanh không thèm liếc nhìn Lưu Dương kỹ càng, bất quá trong cảm giác của nàng thì Lưu Dương không có chỗ nào quá xuất sắc, rõ ràng là người thường.
- Không, sư muội, hắn tuyệt đối không phải là người thường, hơn một tháng trước ta đã nhìn không thấu hắn, bây giờ vẫn vậy, hơn nữa ta có thể khẳng định, trong một tháng này hắn chắc chắn đã có tiến bộ, còn tiến bộ bao nhiêu thì ta không biết nhưng có lẻ không chỉ một hai điểm đâu, ta chắc lúc này hắn đã mạnh hơn ta.
Trịnh Quốc Vận cảm khái nói.
Thật ra thực lực của hắn lúc này không hề ở chung trình độ của Lưu Dương cho nên nhìn không ra là đúng, bất quá hơn một tháng trước Lưu Dương chỉ mới nhập môn, thậm chí còn chưa luyện võ, lúc ấy hoàn toàn nhờ Lý Long Cảnh che dấu, còn Lý Long Cảnh kí sinh trên người hắn bất quá vẫn không thể thu liễm toàn bộ khí tức của bản thân, dù sao đó cũng không phải thân thể của lão, cho nên một vài khí tức thoát ra ngoài bị Trịnh Quốc Vận cảm giác được. Còn hiện tại Lưu Dương đã đạt đến nhập phẩm, nhưng so với lúc trước khác nhau khá lớn, cho nên Trịnh Quốc Vận chỉ có thể nhận biết lờ mờ, do đó kết luận trong vòng một tháng lại đây, Lưu Dương đã có những tiến bộ rất lớn.
Tiểu Thanh cũng không ngờ đại sư huynh lại đánh giá tên kia cao như thế, trong lòng cực kỳ không phục, trong ánh mắt của nàng thì hắn không có bất cứ ưu điểm gì, chỉ là thằng nhóc mới lớn được vẻ bề ngoài mà thôi, nhưng lúc này Tiểu Thanh vẫn chưa để ý thấy, tại sao tâm trạng bản thân sau khi xuống núi lúc nào cũng rất bình tình, thì lúc nhìn thấy Lưu Dương lại dễ dàng kích động như thế, hơn nữa lại còn sinh ra cơn tức giận không hiểu từ đâu.
Thật ra Trịnh Quốc Vận rất thích tiểu sư muội này, vừa rồi chỉ muốn nàng hiểu trong thành phố vẫn còn rất nhiều nhân vật không đắc tội được, muốn nàng thu liễm bớt gây ra những chuyện không đáng, đồng thời sửa chữa lại tính tình của nàng một chút. Còn tiểu Thanh bây giờ chịu khuất phục không nói gì nhiều, sau đó hai người chỉ bảo nhau vài công việc phải làm sau đó ôm tiểu Niếp đi về.
Lưu Dương tạm biệt Trịnh Quốc Vận, thì vừa vặn gặp phải một chiếc taxi đang dừng, ngồi lên xe về nhà. Trên đường đi hắn nghĩ lại cảm thấy rất hứng thú với môn phái cổ võ mà Trịnh Quốc Vận đã nhắc tới, phái Hoa Sơn, chẳng lẻ một môn phái trong các tiểu thuyết võ hiệp lại có thể bắt gặp trong xã hội này, có lẽ trong xã hội vẫn còn một góc mà bản thân chưa nhìn thấy. Nhưng hắn cũng không nghĩ nữa, chờ đến khi sau này gặp lại bọn họ chú ý hỏi chuyện là biết ngay thôi mà.
Nhưng dựa theo các tiểu thuyết võ hiệp thì phái Hoa Sơn không phải được thành lập từ đời đường như Trịnh Quốc Vận đã nói, hơn nữa ngày nay lại không có độc cô cửu kiếm. Đúng là trong các tiểu thuyết võ hiệp có không ít thứ là chuyện bịa đặt, nếu có cơ hội phải cố gắng tiếp xúc xem hiện nay cổ võ tồn tại như thế nào.