Mấy loại phụ liệu đã được tinh luyện qua một lần ở Hoàng Vân Sơn, nhưng vì đảm bảo dược hiệu nên Lưu Dương lại luyện chế lại một lần nữa. Công lực của hắn so với thời gian trên Hoàng Vân Sơn thì cao hơn nhiều, tỉ lệ tinh luyện tăng lên, những dược liệu được tinh luyện còn lại một nửa, đã đủ sử dụng.
Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, đầu tiên cần lợi dụng tài liệu Ngũ hành tạo thành Ngũ hành trận. Thứ nhất là Thổ thuộc tính, Hôi nhai quả thuộc tính Thổ. Trong Ngũ hành trận thì Thổ đứng giữa, là thuộc tính trụ cột. Về mặt khống hỏa, Lưu Dương chọn sử dụng Huỳnh Hỏa, dùng ba phẩn Huỳnh Hỏa chậm rãi chia tinh hoa của Hôi nhai quả phân bố dưới đáy đan lô, tạo thành tầng thứ nhất.
Kế tiếp, Lưu Dương cho vào đó Thương hải thảo. Thương hải thảo thuộc tính Mộc, là thành phần thứ hai cấu thành trận pháp. Thổ thuộc tính và Thủy thuộc tính tương sinh tương khắc lẫn nhau, thành ngữ nước tới đất chìm chính là đạo lý này. Hôi nhai quả, Thương hải thảo cho vào, Lưu Dương chậm rãi khống chế lửa, ban đầu còn có chút hỗn loạn, Thổ thuộc tính là Thủy thuộc tính bắt đầu tác dụng lẫn nhau. Tiếp theo Lưu Dương chọn Phích Lịch Hỏa nhằm dung hợp hai loại thuộc tính này với nhau. Phích Lịch Hỏa mãnh liệt hơn Huỳnh Hỏa, khả năng khống chế cực kỳ quan trọng.
Sau Thương hải thảo và Hôi nhai quả là Dương sóc hoa, Kim quang diệp, Mộc tu cảnh, những loại dược thảo này cho vào đều dùng hỏa diễm khác nhau luyện chế, hơn nữa đều chú trọng cân bằng Ngũ hành trong mỗi một dược liệu. Cuối cùng là hình thành một trận pháp Ngũ hành nhỏ.
Lưu Dương đầu tiên lợi dụng thảo dược bố trí Ngũ hành trận xem ra hiệu quả không tệ, hắn đã dẫn rất nhiều Thiên địa linh khí tập trung vào đan lô. Bước đầu thành công Lưu Dương rất cao hứng, nhưng hắn không đắc ý. Hắn biết mọi sự vẫn chưa thành công, mấy loại dược liệu này Ngũ hành khác nhau rõ ràng, chỉ có nói là mới nằm chung một chỗ, chưa thể nói là dung hợp, mà trộn lẫn và luyện đan là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Lưu Dương sớm đã có chuẩn bị, lúc này hắn lấy Nhân sâm làm thuốc dẫn, hơn nữa còn tăng thêm các loại phụ liệu cân bằng dung hợp đan dược. Vì để phù hợp với thảo dược cấp 4, Lưu Dương chọn chính là nhân sâm 200 năm tuổi. Sau khi cho thêm Nhân sâm, Ngũ hành dược liệu lập tức xảy ra biến hóa, vốn Ngũ hành khí phân biệt rõ ràng đang chậm rãi tiến hành dung hợp.
Trong quá trình dung hợp, Thiên địa linh khí tiến vào càng thêm mãnh liệt. Lưu Dương cũng bắt đầu cho đủ loại phụ liệu vào. Năng lượng trong phụ liệu tuy ít, nhưng có tác dụng như chất xúc tác vậy, khiến cho Ngũ hành dược liệu dung hợp lại. Độ dung hợp ngày càng cao, Thiên địa linh khí lại càng nhiều hơn. Khi Thiên địa linh khí ngày càng tập được ngưng tụ vào đan dược, đan dược cũng từng bước thành hình. Lưu Dương căn cứ vào tình huống đan dược, dựa vảo cảm giác mà sử dụng hỏa diễm khác đi.
Lần luyện đan này là lần đầu tiên Lưu Dương phân tích quan hệ giữa Thiên địa linh khí và đan dược, hắn mới hiểu được vì sao đan dược có hiệu quả hơn xa dược liệu. Bản thân đan dược đã dẫn động Thiên địa linh khí, còn dược liệu thì do Thiên địa linh khí nuôi dưỡng thành, chúng là chất dẫn đường, sau đó trải qua phương pháp đặc biệt có thể hấp dẫn càng nhiều Thiên địa linh khí hơn nữa tạo thành một thứ, đó chính là đan dược.
Lưu Dương dựa vào cảm giác điểu khiển từng loại hỏa diễm khác nhau, từng bước dung hợp dược liệu thành đan dược. hiện tại hắn đã rất thuần thực sử dụng những loại hỏa diễm mà hắn có trong tay, tùy cơ ứng biến, lựa chọn đều rất chính xác, cuối cùng đan dược cũng được dung hợp, lượng lớn Thiên địa khí được dẫn vào. Vì Ngũ hành cân bằng, Ngũ hành dược liệu và Ngũ hành trận biến mất, cho nên đan dược trở nên trong suốt, cuối cùng đan cũng thành.
Lưu Dương cũng thật không ngờ, hắn lợi dụng tài liệu Ngũ hành kết hợp với Ngũ hành trận làm phương pháp luyện chế đan dược lại luyện chế ra một loại đan dược không có thuộc tính. Vốn nguyên lý của lần luyện đan này là căn cứ vào Tụ Thần Đan và Ngũ hành trận, đan thành khiến cho tinh thần hắn phấn chấn lên.
Đan dược luyện chế rất tốt, sau đó sẽ là thực nghiệm dược hiệu. Đây là lần đầu tiên hắn tự mình trù tính đan dược mới, tự bản thân cũng không quá tự tin lắm. Đan dược trước mắt có hiệu quả gì hắn không biết. Thường thì tân dược sẽ được thực nghiệm đa số là trên động thực vật, chẳng qua là đan dược thì không thể dùng trên động vật, Lưu Dương đành phải tự mình ra trận.
Đan dược này căn cứ Ngũ hành luyện thành cho nên sẽ không phải là độc dược, nhưng hiệu quả ra sao thực không dám khẳng định. Để cho an toàn, Lưu Dương chia một viên dược thành 100 phần. Cầm một phần trong tay, Lưu Dương đã chuẩn bị tốt, sau đó mới nuốt xuống. Đan dược vào miệng liền hóa thành một dòng nước ấm, Lưu Dương kinh hỉ phát hiện tinh thần lực và chân nguyên mà hắn tiêu hao đều nhanh chóng khôi phục. Loại đan dược mới này thật sự rất tốt, lại có thể bổ sung cả tinh thần lực lẫn chân nguyên.
Hơn nữa, Lưu Dương còn phát hiện mẩu đan dược nhỏ bằng một phần trăm này đã có hiệu quả rất lớn, lượng bổ sung lại có thể vượt qua một vạn. Trời ạ, chỉ một phần trăm đã bổ sung được một vạn đơn vị, vậy cả viên dược thì khôi phục bao nhiêu, chẳng phải quá một trăm vạn sao.
Chỉ dùng 4 loại thảo dược, cộng thêm phụ liệu bình thường, dưới hiệu quả của Ngũ hành trận hiệu quả thực hơn xa tứ phẩm, vượt qua tam phẩm thậm chí đạt đến cấp nhị phẩm, điều này khiến Lưu Dương thật khó tưởng tượng.
Nhị phẩm đó, phải biết thảo dược cấp hai phải là lúc vận khí rất tốt mới luyện ra được đan dược nhị phẩm. Bình thường mà muốn đảm bảo xuất hiện nhị phẩm đan dược thì cần mấy loại thảo dược cấp hai kết hợp, hoặc là một dược thảo cấp hai cùng rất nhiều dược thảo cấp ba, còn thì chỉ cần dùng dược thảo cấp bốn, lại chỉ có bốn loại, vậy mà luyện được đan dược nhị phẩm, đúng là một đột phá lớn.
Lưu Dương nhìn đan dược dưới đáy đan lô. Lần này luyện được tổng cộng tám viên, nhưng không thể dùng cả, phải chia nhỏ ra dùng. Nhị phẩm đan dược, mỗi viên đã bổ sung ngoài trăm vạn đơn vị năng lượng, mà thực lực Lưu Dương hiện giờ còn chưa đạt đến trăm vạn, nếu dùng hết cả viên thì cuối cùng chỉ có một kết quả, chính là nổ tan xác mà chết.
Chỉ là hiện tại chưa thể dùng, cũng không phải là về sau không thể dùng, loại đan dược có thể bổ sung trăm vạn đơn vị tinh thần lực và chân nguyên thì cực kỳ trân quý, hắn cất chúng đi để về sau sử dụng, những phần đã cắt ra thì cho vào một cái bình ngọc. Tụ Thần Đan và Tụ Khí Đan hiệu quả đã không còn đủ nữa, cũng nên đổi thành loại đan dược này để bổ sung.
Lưu Dương nghĩ, hôm nay thành quả thu được nhiều nhất không phải đan dược, mà kinh nghiệm luyện đan. Có kinh nghiệm thực nghiệm lần này Lưu Dương đã có hiểu biết rất sâu đối với quan hệ giữa đan dược và Thiên địa linh khí. Đan đạo, võ công, trận pháp, những thứ này đều có liên quan đến Thiên địa linh khí, khó trách Lý Long Cảnh từng nói, đan được hay trận pháp đều là trăm sông đổ về một bể. Thậm chí hắn còn tin rằng, không chừng có một loại đan dược tự thân nó ẩn chứa Thiên địa linh khí, sau khi người dùng nó sẽ lập tức đạt tới Tiên Thiên kỳ.
Chuyện này không phải không có khả năng, từ lần luyện đan này Lưu Dương đã biết tài liệu luyện đan thực ra không quan trọng, mấu chốt là có thể hấp dẫn được bao nhiêu thiên địa linh khí. Tình hình chúng là tài liệu tốt thì chứa nhiều Thiên địa linh khí, nhưng lực tác động của Tiên Thiên chi khí vào kinh mạch là rất lớn, dùng quá lượng thì rất dễ nổ tan xác mà chết. Chính là, không chừng có một phương pháp nào đó có thể vừa bổ sung Thiên địa linh khí, vừa cường hóa kinh mạch. Mấy chuyện này bây giờ hắn còn chưa thể giải quyết được, nhưng càng nghiên cứu sâu hơn ai dám nói không thể.
Phương pháp thích hợp, phối hợp xảo diệu, luyện chế đan dược như thế hiệu quả chắc gì đã thấp, chưa chắc đã kém so với luyện chế đan dược từ dược liệu cao cấp. Hôm nay dù Lưu Dương đã biết thêm một chút, nhưng hắn đã phát hiện ra cả một thế giới đang mở ra trước mắt hắn, đây là cái chìa khóa của Thiên địa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Dương vừa tới lớp học, nhìn thấy Vương Manh Manh tiến vào hắn liền vẫy tay nói:
- Vương Manh Manh, tới sớm nha.
Vương Manh Manh nhìn lại thấy Lưu Dương, cười nói:
- Sớm ha, hôm nay sao đến đây sớm như vậy, tớ là người trực nhật cho nên đến sớm, cậu tới sớm như vậy làm gì?
- Tớ biết cậu trực nhật cho nên mới tới tìm cậu.
Lưu Dương cười khẽ nói.
- Tìm tớ?
Vương Manh Manh buồn bực hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Đương nhiên có chuyện, về sau tớ phải cách xa cậu một chút, nếu không còn có người đến giáo huấn tớ đó .
Lưu Dương tưởng tượng đến chuyện tình hôm qua cảm thấy buồn cười, thiếu chút nữa là cười ra tiếng.
- Lưu Dương, cậu có ý gì, mới sáng sớm sao nói vậy, rốt cuộc sao lại thế, mau nói rõ ràng.
Vương Manh Manh nghe xong có chút tức giận chất vấn.
Lưu Dương vốn chỉ nói giỡn, ai biết Vương Manh Manh lại phát cáu, vội vàng nói:
- Vương Manh Manh, đừng có gấp, kỳ thật tớ không có ý gì cả, ngày hôm qua tớ gặp ba người dường như là học sinh, bọn họ cảnh cáo tớ nếu không cách cậu xa một chút, sẽ khiêu chiến tớ.
- Khiêu chiến cậu? Khiêu chiến thế nào?
- Kỳ thật nói cho cậu nhất định buồn cười, bọn họ nói lắp nửa ngày cuối cùng quyết định khiêu chiến bóng rổ.(Lam cầu*)
(*) Giờ mới biết Lam cầu là cái gì, hóa ra là bóng rổ.
- Bóng rổ? Thật hay giả vậy? Còn kiểu khiêu chiến như vậy sao?
Vương Manh Manh cười oằn cả lưng, chỉ là nàng cười một lúc liền nhớ cái gì đó, hỏi:
- Đúng rồi, Lưu Dương, hình dạng họ thế nào?
Trí nhớ Lưu Dương rất tốt, nhanh chóng tả lại hình dáng những người này, Vương Manh Manh tức giận mặt đỏ bừng, nói:
- Thì ra là bọn họ, tớ không tha cho họ đâu.
- Làm sao vậy, cậu biết bọn họ sao? Nói không chừng là hiểu lầm .
Lưu Dương nghe ngữ khí Vương Manh Manh dường như là nhận biết ba tên ngốc kia.
- Hiểu lầm, hiểu lầm gì bọn họ, tớ không tha cho bọn họ.
Nói xong Vương Manh Manh tức giận đi ra ngoài, nhìn thấy bộ dáng Vương Manh Manh, Lưu Dương cảm thấy cần cầu nguyện cho ba người kia, Vương Manh Manh nổi giận phi thường đáng sợ, vì thật là vì ba người kia mà bi ai giùm.